CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 41

Nhìn nó phía bên kia bàn ăn, tôi thấy mình đang tưởng tượng hết hình

ảnh không vui vẻ này đến hình ảnh không vui vẻ khác, một cách thất
thường. Tôi nghĩ đến cảnh khi nó lớn tuổi hơn, lái một chiếc taxi quanh phố
trong một đêm mưa rả rích, một chiếc xe hôi mùi thuốc phiện, một tờ báo
cuộn tròn trên ghế bên cạnh. Tôi đã nói với nó rằng, nó có thể làm chuyện
quái quỉ gì cũng được, miễn là thấy thoải mái không cần quan tâm đến tiền
thuê nhà, có thể ngủ cả ngày. Tôi quả là một ông bố tuyệt vời!

Nhưng giả dụ không có gì xảy ra? Nếu như tôi thả nó xuống một cái

giếng không có cửa ra, không có lối thoát, chỉ có một chuỗi những công
việc vớ vẩn và đám sếp không ra gì, không tiền bạc và quá nhiều rượu?
Nếu như tôi sắp đặt mọi chuyện như vậy thì sao?

Tôi bắt gặp nó đứng một mình ở lan can tối muộn hôm đó. “Con biết

không,” tôi nói khi thả mình xuống chiếc ghế mây bên cạnh nó, “việc con
không đến trường là một con đường khó khăn đấy, con biết chứ?”

“Con biết,” nó nói.

Tôi tiếp tục. “Bố chỉ muốn chắc chắn rằng con biết mình đang làm gì,

rằng có những hậu quả thực sự cho việc chỉ học hết lớp 10.”

“Con biết,” nó nói: “nhưng dù sao con cũng biết kiểu gì con cũng sẽ

có một cuộc sống đàng hoàng.”

“Con biết à?”

“Vâng. Bố không thấy thế à?” “Thấy gì?”

“Thấy là con sẽ có một cuộc sống thoải mái.”

Tôi nhìn nó, khuôn mặt xét nét của nó để lộ cảm xúc, dễ tổn thương,

và tôi nghĩ tôi thà tự sát còn hơn là khiến nó thêm buồn phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.