CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 51

Nó cất tiếng hỏi: “Con có thể vẫn xem tivi và bật tiếng nhỏ đi được

không ạ?”

Tôi nói: “Thế sao con không đọc một cuốn sách nào đó đi?"

Chúng tôi tắt đèn; tôi có thể cảm nhận được nó nằm đó, thao thức,

không ngủ được. Cuối cùng, tôi bật đèn lên. “Jesse!”

Nó không sao ngủ được. Nó quá háo hức. Liệu tôi có thể cho nó ra

ngoài hút một điếu thuốc không? Ở ngay gần đây, chỉ ở phía bên kia đường
thôi, ở băng ghế cạnh công viên ấy? Bố có thể nhìn thấy chỗ đó từ đây mà.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Nó nhanh chóng mặc quần áo và vội vàng đi ra ngoài. Tôi nằm đó

thêm vài phút nữa, cứ bật đèn lên rồi lại tắt đi. Rồi bật dậy, đi ra phía cửa sổ
và mở toang cửa ra. Chiếc điều hòa trong phòng ngừng chạy. Căn phòng
trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, tôi có thể nghe rõ ràng mọi thứ, tiếng

những con ve sầu, một vài giọng nói Tây Ban Nha, một chiếc xe ô tô

đang đi rề rề bên đường. Một chiếc xe đẩy quần áo dọn phòng đi qua hành
lang ngay phía ngoài cửa phòng tôi, tiếng cốc va vào nhau leng keng.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu công viên tối tăm. Có những hình

bóng di chuyển trong đêm tối. Những cô gái làng chơi đi bộ chầm chậm
dưới những tán cây và hút thuốc cạnh bức tượng. Xa xa sau đó là mái vòm
của Bảo tàng Cách mạng.

Jesse bước vào tầm mắt của tôi trên vỉa hè phía dưới, quần thùng

thình, mũ lưỡi trai xoay ngược lại. Nó châm một điếu thuốc, nhìn xung
quanh (tôi bắt gặp bộ mặt trong gương của nó), và bắt đầu băng qua đường
đến chiếc ghế băng công viên. Khi tôi sắp gọi bảo nó phải cẩn thận thì một
người đàn ông da ngăm ngăm mặc áo vàng bước ra từ bóng tối. Hắn ta đi
thẳng tới chỗ Jesse, tay giơ ra. Tôi đợi xem Jesse có bắt tay hắn không, và
nó đã làm thế. Sai lầm. Hai người Cuba nữa xuất hiện, mỉm cười và gật gù,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.