CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 54

Tôi cố bước vòng qua nhưng hắn chặn ngay trước mặt tôi. Tôi nói:

“Tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Tên côn đồ nói: “Được thôi.” Nhưng hắn bước lùi lại.

Chúng tôi tiếp tục đi, tên côn đồ vẫn lượn lờ xung quanh, kéo tay áo

tôi, lũ bạn hắn theo sau, tôi nói với Jesse: “Bất kể chuyện gi xảy ra thì cứ đi
tiếp đấy.” Chúng tôi đi qua công viên, gần như đang chạy, Jesse theo sát tôi
và khi chúng tôi thấy cửa khách sạn, tôi nói: “Chạy đi.”

Chúng tôi chạy qua phố, qua mặt tiền và vào lối cửa đi buổi tối.

Nhưng chúng vẫn bám theo chúng tôi vào đến sảnh. Vẫn tiếp tục di chuyển,
tôi nói với tên áo vàng: “Tốt nhất là mày nên cút khỏi đây đi.” Nhưng hắn
vẫn không sợ. Cửa thang máy mở ra; hắn cố chui vào với tôi và Jesse, lũ
bạn hắn đợi dưới sảnh.

Bảo vệ xông ra bất thình lình. Dưới sảnh bắt đầu xảy ra một vụ cãi lộn

bằng tiếng Tây Ban Nha và cánh cửa thang máy đóng lại. Chúng tôi lên
tầng bốn, Jesse không nói năng gì cả, nhìn tôi đầy lo lắng. Nó nghĩ là tôi rất
giận, tôi cũng hơi hơi giận, nhưng chính lúc đó tôi lại đang cảm thấy rất
hãnh diện. Nghe có vẻ rất ủy mị, nhưng giống như tôi đã cưỡi ngựa đến cứu
nó. Phục vụ nó tận tình, bảo vệ nó, hoàn thành nghĩa vụ của tôi. Thực ra tôi
cảm thấy một niềm hạnh phúc thầm kín vì mọi việc đã kết thúc ổn thỏa. Ở
tuổi này người ta thường không thể làm nhiều như thế cho con cái mình;
bạn chỉ có từng ấy năng lực thôi và không có mấy cơ hội để sử dụng nó.

Chúng tôi quá phấn khích đến nỗi không thể ngủ hay xem tivi được.

Thật ra tôi đang rất đang thèm đồ uống. “Có lẽ chúng ta nên đi uống bia,”
tôi nói.

Chúng tôi chờ đợi khoảng 10 hay 15 phút gì đó và liếc nhìn trộm ra

phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.