CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 56

“Con không muốn làm tổn thương họ,” nó nói. (Tôi nghĩ nó còn quá

trẻ. Người cao ráo, ăn nói rảo hoạt. Những điều ấy có thể khiến bạn nhầm
tưởng là nó đã trưởng thành.)

“Chúng nó quen với việc làm người khác thấy tội lỗi rồi. Chúng làm

thế cả ngày. Việc của chúng mà.”

Chúng tôi đi dọc phố thêm một lúc nữa. Những chiếc đèn vàng trên

đầu, lan can nhìn xuống dưới, quần áo treo trên dây tĩnh lặng, như có người
đang chờ đợi. “Nếu con định đọc Hemingway,” tôi nói: “đọc truyện The
Sun Also Rises (Mặt trời cũng mọc) ấy. Một vài truyện ngắn của ông ấy
nữa. Số còn lại hơi có vấn đề.” Tôi nhìn quanh. Bạn có thể ngửi thấy mùi
của những căn nhà đang mục rữa, nghe tiếng biển vỗ bờ ở phía bên kia bến
tàu Avenida del Puerto. Nhưng không có quán bar nào cả. “Người ta nói
bạn có thể kiếm được bất cứ cái gì vào bất cứ giờ nào ở Havana,” tôi nói:
“nhưng hiển nhiên là không phải thế.”

Bên trong khách sạn Ambos Mundos, người ta có thể thấy người phục

vụ ca đêm đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp.

Chúng tôi đi theo con đường chật hẹp rải sỏi ở phía đông, những tòa

nhà đổ nát mọc lên ở hai bên đường, những cây nho leo dọc từ trên xuống,
ánh trăng sáng vằng vặc ở trên đầu; bầu trời không có sao, chỉ có một chấm
sáng lẻ loi giữa màn đêm mù mịt. Lúc này trời đã nửa đêm về sáng. Chúng
tôi đi vào quảng trường, một đầu là nhà thờ cổ kính, đầu phía bên kia là
một quán cà phê sáng đèn, có ba hay bốn chiếc bàn được đặt giữa quảng
trường. Chúng tôi ngồi xuống đó. Một anh chàng phục vụ diện áo trắng
thảnh thơi bước ra từ chỗ ánh đèn và tiến lại gần chỗ chúng tôi.

“Chào bai quý ông”, (bằng tiếng Tây Ban Nha) “Cho chúng tôi hai

chai bia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.