CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 69

rồi thuyết minh, rồi cận cảnh đầy đủ, gương mặt cô ấy nổi bật trên màn
ảnh, hai bên xương gò má mong manh, cằm nhọn, đôi mắt nâu. Cô ấy nhìn
lên, ngạc nhiên thấy ai đó phía sau camera. “Xin chào!” cô nói bằng giọng
êm ái. Đó là một trong những khoảnh khắc thúc đẩy người ta đi xem phim,
bạn xem nó một lần, dù bạn bao nhiêu tuổi, bạn cũng sẽ chẳng bao giờ
quên. Đó là một ví dụ về thứ mà những bộ phim có thể làm, cách họ lờ đi
sự biện hộ của bạn và thực sự khiến trái tim bạn tan vỡ.

Tôi ngồi trong trạng thái xúc động mạnh khi danh sách diễn viên và ê

kíp sản xuất lướt qua, bài hát nhạc nền cho phim nhỏ dần nhưng tôi vẫn ý
thức được sự dè dặt của Jesse như thể nó phải miễn cưỡng bước qua một
tấm thảm trong đôi giày lấm bùn, có thể ví von như vậy.

“Cái gì cơ?”, tôi nói.

“Đó là một bộ phim khác thường”, nó đáp, cố kìm một cái ngáp, cách

thể hiện khi thỉnh thoảng nó không thoải mái.

“Như thế nào?”

“Đó là câu chuyện về hai cô gái điếm. Nhưng bản thân bộ phim dường

như lại không biết điều này. Dạo này người ta cho rằng nó nói về thứ gì đó
đại loại như sự ngọt ngào và hấp dẫn”. Nói xong, nó cười. “Con không có ý
thiếu tôn trọng trước những gì bố thực sự thích”.

“Không, không”, tôi nói với giọng cảnh giác “Bố không thực sự thích

phim này. Bố thích cô diễn viên”. Tôi tiếp tục nói rằng Truman Capote,
người đã viết cuốn tiểu thuyết ngắn mà bộ phim dựa vào để chuyển thể,
không bao giờ thích phần thử vai của Audrey Hepburn. “Ông ta đã nghĩ
Holly Golightly giống một cô gái tinh nghịch hơn, cả mẫu phụ nữ như
Jodie Foster”.

“Chắc chắn”, Jesse nói. “Con chỉ không thể tưởng tượng Audrey

Hepburn là một cô gái điếm. Và người phụ nữ trong bộ phim đó là một cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.