CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 72

buổi chiều khác tương tự, lúc con bé gặt hái được quá nhiều thứ trong một
khóa đào tạo quản lý, Jesse và tôi đã xem phim trên ghế băng. Tôi

có thể thấy từ những chiếc thẻ màu vàng của mình rằng chúng tôi đã

trải qua vài tuần trong một “đơn vị” (có một từ đáng khinh là “trường học”)
có tên gọi “Tài Năng Sẽ Hé Mở”. Đây đơn giản là một nhóm nhỏ những bộ
phim, đôi khi không hay lắm, nhưng một diễn viên vô danh đã thể hiện nó
vô cùng xuất sắc. Hãy nghĩ về Samuel L. Jackson như là một kẻ nghiện
cocain hạng nặng trong bộ phim Jungle Fever (Sốt rét rừng) (1991) của
Spike Lee. Bạn xem nó 30 giây đầu và tự hỏi: “Gã kia là ai?” Hay như vai
nhỏ tí ti của nữ diễn viên Winona Ryder trong Beetlejuice (Ngôi nhà ma)
(1988).

Điều tương tự, tất nhiên, với vai diễn của Sean Penn, một kẻ nghiện

cần sa ở trường trung học trong bộ phim hài về giới tính Fast Times at
Ridgemont High (Thời vô tư ở trường Ridgemont ) (1982). Hãy để ý cái
cách anh ta nhìn người khác khi nói chuyện. Như thể anh ta bị chói tai bởi
âm thanh nhạc cụ điện tử trong đầu và đang dùng một cái gối áp chặt vào
hai tai. Đó không phải là một vai chính nhưng Penn đã nổi bật trong bộ
phim, tài năng của anh quá rõ ràng, quá hiển hiện, tới mức các nhân vật
khác bị giảm xuống mức chỉ như những ca sĩ hát đệm (giống như hiệu ứng
“làm thứ gì trở nên xám xịt” mà tài tử huyền thoại Gary Cooper đã làm với
các bạn diễn của mình).

“Con có tài năng không bố?”, Jesse hỏi. “Cả tấn,” tôi đáp.

“Tài năng nào cơ ạ?”

Con nói gì thế? “Thủ thuật,” tôi đáp, “để có một cuộc sống hạnh phúc

là tài giỏi một lĩnh vực gì đấy. Con có hoài nghi rằng mình có thể giỏi điều
gì không?”

“Con không biết đó là điều gì”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.