CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 9

“Có lẽ nó được thừa kế điều này từ anh.” Cuộc nói chuyện của chúng

tôi tiếp diễn theo mạch như vậy cho tới khi cô ấy bật khóc còn tôi thì đang
phun ra những điều thiếu suy nghĩ, huyên thuyên về những thứ trên trời
dưới biển mà nếu làm được thì ngay đến cả Che Guevara cũng phải tự hào.

Maggie nói: “Vậy thì Jesse cần phải đi kiếm việc làm.”

“Em có ý nào khác không? Em có nghĩ rằng, thay vì hoạt động tích

cực, nó lại chán ghét một thứ khác nữa hay không?”

“Vậy nó sẽ làm gì?” “Anh không biết.”

Maggie sụt sịt: “Có khi Jesse có thể tham gia công việc tình nguyện

nào đó.”

Giữa đêm khuya tôi chợt tỉnh giấc, Tina, vợ tôi đang khẽ trở mình và

tôi nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ nghĩ vẩn vơ. Mặt trăng đang xuống rất
thấp; Jesse dường như đã đi lạc đường và đang chờ để được gọi về nhà. Tôi
nghĩ: Nếu như tôi sai thì sao? Nếu như tôi phát chán vì phải nuôi báo cô
con mình và cứ để cho nó hủy hoại cuộc đời mình thì sao?

Việc mình làm là đúng đắn, tôi nghĩ vậy. Jesse cần phải làm một cái gì

đó. Nhưng làm gì? Tôi có thể để nó làm việc gì mà không khiến nó lặp lại
toàn bộ những thất bại tại trường học? Nó không thích đọc; nó cực kì ghét
thể thao. Jesse thích điều gì nhỉ? Nó rất thích xem phim. Ngay cả tôi cũng
rất thích. Trên thực tế, mấy năm cuối của tuổi 30, tôi đã trở thành một nhà
phê bình điện ảnh khá lém lĩnh trên một chương trình truyền hình. Liệu
chúng tôi có thể làm gì với sở thích ấy?

Ba ngày sau đó, Jesse tới ăn tối tại nhà hàng Le Paradis, một nhà hàng

kiểu Pháp với những chiếc khăn trải bàn trắng tinh và đồ làm bằng bạc rất
nặng. Nó chờ tôi ở bên ngoài nhà hàng, ngồi trên hàng rào bằng đá và hút
thuốc. Bao giờ cũng vậy, Jesse rất ghét phải ngồi một mình trong nhà hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.