CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 97

như giọng của một nhà văn viết về rượu.

Tôi tắt đầu đĩa DVD.

“Con xem hết cả chương trình này cũng không sao đâu ạ,” Jesse nói.

“Thế được không bố?”

Vậy là trong khi những nhà thầu đang đập, cưa và hàn tầng hai của

căn hộ (càng ngày càng to ra) bên đường, Jesse và tôi xem ba tập liên tiếp
của Miami Vice. Có lúc, người hàng xóm Eleanor của chúng tôi ngó sang
cửa sổ và nhìn vào trong. Tôi tự hỏi bà ta đang nghĩ gì khi thấy hai

chúng tôi xem ti vi ngày qua ngày. Tôi cảm thấy mình có một ước

muốn ngu ngốc là chạy theo bà ta và nói: Nhưng đây không phải truyền
hình, đây là điện ảnh. Tôi tự cảm thấy gần đây trong mình thi thoảng hấp
tấp một cách vô duyên trong việc giải thích các chuyện có liên quan đến
Jesse.

* * *

Từ nơi đang đứng trong phòng khách, tôi có thể nhìn thấy Rebecca Ng

đang ngoặt vào góc ở đầu bãi đậu xe. Diện quần bò trắng, áo khoác bò màu
trắng, áo phông màu lục nhạt, mái tóc đen tuyền của con bé để xõa xuống.
Nhóm công nhân xây dựng ở phía chân bức tường của nhà thờ báo hiệu cho
nhau và từng người một đều nhìn Rebecca khi con bé đi ngang qua chỗ họ.
Tôi đang chuyển dần sang đề tài về thời kì tân điện ảnh của Đức. Hôm đó,
chúng tôi đang xem phim Anguirre, the Wrath of God (Anguirre, cơn thịnh
nộ của Chúa) (1972). (Tôi làm vậy để chắc chắn là nó có sự chuẩn bị cho
cảnh một người lính của đội quân chinh phục châu Mỹ khớp ngón tay mình
với vết máu trên tảng đá.) Đôi khi tôi biết được điều này nửa tiếng trước
khi tôi bắt đầu bộ phim. Jesse đang ngồi ở bên ngoài. Nó bị choáng váng và
đau đầu vì rượu. Nó không nói gì, nhưng tôi ngửi thấy mùi rượu tỏa ra khi
nó bước lên cầu thang. Một trong những đứa bạn của nó, Morgan, được thả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.