CHA MẸ ĐỘC HẠI - VƯỢT QUA DI CHỨNG TỔN THƯƠNG VÀ GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI BẠN - Trang 41

mẹ tôi gặp vài biến cố gì đó vào năm tôi lên tám. Kể từ đó, gia đình
chúng tôi lúc nào cũng chìm trong bóng tối. Mẹ tôi luôn mặc áo
choàng tắm và chẳng nói gì nhiều. Những ký ức đầu đời của tôi về mẹ
là bà cầm trên tay cốc cà phê, tay bên kia là điếu thuốc, mắt dán vào
tivi xem phim truyền hình. Bà chỉ thức dậy rất lâu sau khi chúng tôi đi
học về. Vậy nên, việc của tôi là cho hai đứa em ăn, làm đồ ăn trưa cho
chúng rồi đưa chúng ra xe buýt. Khi chúng tôi về nhà, bà ấy hoặc là
đang nằm dài trên ghế dài hoặc đang chìm trong giấc ngủ trưa ba tiếng
đồng hồ. Trong khi lũ bạn tôi chơi đá bóng thì tôi phải ở nhà nấu bữa
tối hay dọn dẹp nhà cửa. Tôi ghét chuyện đó, nhưng phải có ai đó làm
việc nhà chứ.

Tôi hỏi Les về cha của anh.

Bố tôi thường xuyên đi công tác, và về cơ bản là bố mẹ tôi đã bỏ nhau.
Ông ấy chủ yếu ngủ ngoài phòng khách...Đó là một cuộc hôn nhân
khá kỳ cục. Ông ấy đưa mẹ đến gặp một số bác sĩ, nhưng họ cũng
không thay đổi được gì, nên ông cũng bỏ mặc bà.

Tôi nói với Les mình cảm thấy đồng cảm với tuổi thơ cô đơn của anh.

Les gạt đi bằng một câu nói:

Tôi không có thời gian thương hại bản thân, tôi còn quá nhiều việc
phải làm.

Những kẻ đánh cắp tuổi thơ

Khi mới chỉ là một cậu bé, Les đã phải gồng gánh trách nhiệm lẽ ra

thuộc về cha mẹ. Bởi vì anh buộc phải trưởng thành quá nhanh và quá sớm
nên tuổi thơ của anh đã bị đánh cắp. Trong lúc bạn bè cùng trang lứa chơi
đùa với nhau thì Les phải ở nhà thực hiện nhiệm vụ của cha mẹ. Để giữ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.