CHA VÀ CON - Trang 135

cha không thể. Cha đã nói là cha sẽ không bao giờ rời bỏ con cơ mà? Cha
biết, cha xin lỗi. Cả trái tim cha sẽ luôn ở bên con, theo sát con. Con là đứa
trẻ tuyệt vời nhất. Sẽ luôn là như vậy. Dù cha không ở bên con, con vẫn có
thể trò chuyện với cha. Rồi con xem. Con sẽ nghe thấy cha nói chứ ạ? Ừ,
con sẽ nghe được. Ừ, con vẫn có thể nói chuyện với cha. Con chỉ cần tưởng
tượng là con đang nói chuyện với cha, rồi con sẽ nghe thấy cha nói. Chỉ cần
là đừng bao giờ từ bỏ. Được không con? Được ạ. Ngoan lắm. Nhưng con
sợ lắm cha ơi. Cha biết. Nhưng rồi con sẽ ổn thôi. Con sẽ luôn gặp may
mắn. Cha biết chắc chắn là như vậy. Cha không nói tiếp được. Cha lại sắp
ho rồi. Vâng ạ. Cha không phải nói gì nữa đâu. Con làm được ạ. Thằng bé
đi về phía con đường, đi xa đến khi nó thấy sợ, rồi lại quay lại. Lúc này,
anh đang ngủ. Nó ngồi dưới tấm mái che ọp ẹp và đôi mắt không rời khỏi
anh. Nó nhắm mắt lại và thử nói chuyện với cha và yên lặng lắng nghe. Rồi
nó thử làm lại. Anh tỉnh giấc giữa bóng đêm lạnh lẽo, khe khẽ và nằm đó
im lặng lắng nghe. Thằng bé đang ngồi thu lu trong tấm chăn bên đống lửa,
mắt vẫn không rời khỏi anh. Một giọt nước nhỏ xuống. Và mọi thứ nhòa đi.
Những giấc mơ cũ lại trở về trong sự hồi tỉnh. Những giọt nước trong hang
tối. Ánh sáng hắt ra từ cây nến nhỏ cắm trên chiếc đồng hồ dẹt thằng bé
cầm. Sáp nến vương vãi trên những phiến đá. Dấu vết của những sinh vật
vô định. Men theo hành lang lạnh giá đó tít tắp, hai cha con đi tới một nơi
tối tăm, chỉ có ánh sáng leo lắt hắt ra từ cây nến nhỏ đơn độc. Cha có nhớ
cậu bé đó không? Có. Cha nhớ. Cha có nghĩ cậu ta sẽ ổn không? Ừ. Cha
nghĩ là cậu ta ổn. Cha có nghĩ là cậu ấy bị lạc không? Không. Cha không
cho là cậu ấy bị lạc. Con sợ là cậu ấy bị lạc. Cha nghĩ là cậu bé ấy sẽ ổn
thôi. Nhưng nếu cậu ấy bị lạc thì ai sẽ tìm cậu ấy? Ai ạ? Chúa sẽ tìm thấy
cậu bé đó. Chúa sẽ luôn làm như thế. Suốt đêm, thằng bé ôm chặt cha mà
ngủ. Nhưng sớm nay, khi nó thức thì toàn thân anh đã cứng đơ và lạnh
ngắt. Nó cứ ngồi đó khóc rất lâu, rất lâu. Rồi nó đứng dậy, đi vào rừng, ra
đường cái. Khi quay lại, nó quỳ xuống bên cha, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt
của anh mà gọi tên anh mãi không thôi. Nó đã ngồi thế suốt ba ngày, hôm
nay mới gượng dậy đi về phía con đường. Hết nhìn xuống cuối con đường,
lại quay lại nhìn về hướng hai cha con đã cùng nhau đi qua. Có người đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.