CHA VÀ CON - Trang 14

Chỗ nào cũng la liệt những xác chết khô đét, thịt xương trộn lẫn với nhau,
những chiếc gân khô cong như những sợi dây điện, những khuôn mặt nhăn
nhúm, những hàm răng vàng khè nhe nhởn. Trông họ giống như những
người hành hương với đôi chân trần. Giày của họ đã bị ai đó lấy mất. Hai
cha con lại lên đường. Qua cái gương treo phía trước xe, anh luôn để mắt
dè chừng phía sau lưng. Thứ duy nhất chuyển động trên đường phố là tro
bụi bị gió thổi bay. Họ vượt qua một chiếc cầu bê tông bắc ngang qua dòng
sông. Dưới cầu là một cái bến tàu với những chiếc tàu du lịch nhỏ nửa thân
chìm dưới dòng nước nhờ nhờ. Lờ mờ phía cửa sông là những hình thù
lừng lững. Ngày hôm sau, ở chỗ rẽ về hướng nam của thành phố, họ bắt
gặp một ngôi nhà mái chữ A cũ kĩ gần như bị những bụi gai chết khô che
kín. Họ nhìn thấy những ống khói, đầu hồi và một bức tường bằng đá. Anh
dừng lại, đẩy chiếc xe kéo vào lối đi. Đây là đâu hả cha? Cha đã lớn lên ở
ngôi nhà này. Thằng bé lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà. Những tấm gỗ phủ
dưới chân tường đã bị nạy ra làm củi đun để lộ cả những cái đinh tán. Cái
rèm che hoen gỉ của hiên sau nhà nằm chỏng chơ trên nền bê tông. Mình sẽ
vào trong hả cha? Tại sao lại không? Con sợ. Con không muốn vào xem
nơi cha đã từng sống à? Không. Sẽ không sao đâu con ạ. Nếu trong đó có
người thì sao? Không có đâu. Nhưng giả sử có người trong đó thì sao? Anh
ngước nhìn đầu hồi căn phòng của anh hồi nhỏ rồi lại nhìn thằng bé. Con
đợi ở đây được không? Không. Cha lúc nào cũng nói vậy. Cha xin lỗi.
Không sao. Nhưng con không thích như vậy. Họ tháo những chiếc ba lô
trên lưng đặt lên sàn nhà. Rác đầy lối đi. Hai cha con dùng chân gạt rác
sang một bên để lấy lối vào khu bếp. Thằng bé bám chặt tay anh. Mọi thứ
vẫn như xưa. Các căn phòng trống không. Cách phòng ăn một chút là một
căn phòng nhỏ, bên trong là một chiếc nôi bằng sắt. Không có gì trong nôi
cả. Vẫn là chiếc vỉ lò ấy trong chiếc lò sưởi nhỏ. Trên tường hằn lên những
rãnh nhỏ, dấu vết của những miếng ván tường bằng gỗ thông đã bị ai đó
nạy ra. Những ngón tay anh rờ rẫm trên mặt gỗ, lần tìm những lỗ đinh, nơi
bốn mươi năm trước đây gia đình anh dùng để treo những chiếc tất. Khi cha
còn nhỏ, ông bà thường tổ chức đón lễ Giáng sinh. Anh xoay người nhìn
rác chất đống trong sân. Những bụi đinh hương chết khô. Vào những đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.