CHA VÀ CON - Trang 18

cời đống lửa. Những tàn lửa bay lên rồi tắt ngấm trong bóng đêm. Không
phải mọi lời trăn trối đều chân thật. Những tàn lửa trông vẫn rất sống động
dù bị hắt ra khỏi đống lửa. Anh tỉnh dậy vào buổi sáng. Đống lửa đã tàn.
Anh bước ra phía ngoài đường. Mọi thứ bừng sáng như thể mặt trời cuối
cùng đã xuất hiện. Tuyết vàng ệch và tan chảy. Đám cháy rừng đang lan
theo vạt rừng bị cháy phía trên. Lửa sáng rực lung linh chói lòa cả vùng đất
u ám. Trời rất lạnh nhưng anh đứng đó rất lâu. Màu sắc của ánh lửa làm
thức dậy trong anh một điều gì đó mà anh đã quên từ lâu. Phải ghi lại. Phải
nhớ lại những điều đau khổ. Phải khắc ghi chúng trong đầu. Trời ngày một
lạnh hơn. Không có bất kì một thứ gì chuyển động trên không trung. Mùi
gỗ cháy nồng nặc khắp nơi. Anh đẩy chiếc xe kéo trên nền tuyết. Mỗi ngày
vài dặm. Anh không biết là còn bao xa mới lên tới đỉnh. Hai cha con ăn rất
ít và luôn bị đói. Anh nhìn xuống vùng đất phía dưới. Xa xa hiện ra một
con sông. Họ phải đi bao xa nữa? Trong giấc mơ, anh thấy nàng ốm và thấy
mình săn sóc nàng. Giấc mơ mang màu sắc của sự hi sinh, tận tụy nhưng
anh thì nghĩ khác. Anh đã không thể chăm sóc nàng và nàng đã chết trong
bóng đêm cô đơn. Thế thôi. Không hề có một giấc mơ nào khác. Không có
gì để kể nữa. Trên con đường này không còn những người do Chúa đưa tới
nữa. Họ đã biến mất mang theo thế giới này. Chỉ còn lại mình ta. Cái gọi là
không bao giờ khác thế nào với không bao giờ trong quá khứ? Những đêm
mịt mùng không ánh trăng giờ cũng chỉ bớt mịt mùng đi một chút. Ban
ngày mặt trời xoay vòng quanh trái đất giống như một bà mẹ khổ đau cầm
chiếc đèn cầy. Bình minh ló dạng. Trên vỉa hè là cả đám người quần áo
cháy xém, trông giống như những kẻ tự vẫn tập thể nhưng không thành của
một giáo phái nào đó. Sẽ có những kẻ khác giúp họ. Những vạt rừng cháy
ròng rã suốt một năm hòa với tiếng cầu kinh lọan nhịp, tiếng thét gào của
những người bị giết. Ban ngày người ta thấy những xác chết bị xuyên qua
những cái cọc rải suốt con đường. Họ đã làm gì? Anh nghĩ trong lịch sử của
thế giới này có lẽ có nhiều sự trừng phạt hơn so với tội lỗi mà người ta mắc
phải. Không khí ngày càng loãng. Anh nghĩ họ đã gần lên đến đỉnh rồi. Có
lẽ là ngày mai. Ngày mai đến rồi lại trôi đi. Tuyết không rơi nữa nhưng lớp
tuyết trên mặt đường đã dày tới hơn chục centimet. Việc đẩy xe qua những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.