CHA VÀ CON - Trang 57

gì đó ở trong phòng, anh đã nghĩ vậy và tìm kiếm lục lọi. Nhưng hoài công.
Anh quay trở ra bên ngoài, đi vào gara. Anh xem xét tất cả các dụng cụ. Có
mấy cái cào, một cái xẻng. Trên giá có mấy hộp đinh và chốt khóa. Có một
cái mở hộp. Anh cầm lấy, đưa nó ra chỗ sáng để nhìn cho rõ. Lưỡi dao đã
hoen gỉ hết. Anh đặt cái mở hộp về chỗ cũ rồi nghĩ sao lại nhặt nó lên. Có
một cái tuốc-nơ-vít ở trong hộp cà phê. Anh liền tháo chuôi nó ra. Bên
trong có bốn lưỡi dao mới. Anh tháo lưỡi dao cũ của cái mở hộp đặt lên giá
rồi thay lưỡi dao mới vào. Xong đâu đó, anh vặn lại cái tuốc-nơ-vít và cất
tất cả cùng lưỡi dao cũ vào túi. Quay trở lại gian nhà kho, mang theo một
mảnh vải định để đựng hạt thóc khô từ hai kiện rơm. Nhưng khi đến nơi,
anh đứng lặng, lắng nghe. Có tiếng gió thổi cái gì đó kêu cót két ngay phía
trên mái nhà kho. Một mùi gì đó như mùi những con bò còn vươn lại. Anh
trầm ngâm nghĩ về những con bò và nhận ra rằng chẳng còn con bò nào cả,
chúng đã biến mất hết rồi. Vậy đó là thứ mùi gì vậy? Phải chăng đó là một
con bò đâu đó quanh đây, được cho ăn và được chăm sóc. Liệu có thể
không nhỉ? Một con bò được giữ lại để làm gì chứ? Nó ăn cái gì? Bên
ngoài kia, tiếng những đám cỏ loạt xoạt nghe khô khốc. Anh bước ra ngoài,
nhìn qua những cánh đồng về phía rừng thông nơi thằng bé đang ngủ rồi
vội vã băng trở lại vườn táo. Có cái gì đó, anh vừa đạp lên nó. Anh dừng
lại, lùi một bước, quỳ xuống và rẽ đám cỏ ra. Một quả táo. Anh nhặt nó lên,
đưa ra chỗ sáng nhìn cho rõ. Một quả táo thật sự, màu nâu xỉn và nhăm
nhúm. Anh lau nó và đưa lên miệng cắn. Khô khốc và gần như chẳng có
mùi vị gì. Nhưng nó lại là một trái táo. Anh ăn hết, ăn cả hột cả lõi, rồi mới
thả cuống táo rơi xuống đất. Sau đó, chầm chậm, anh nhẹ nhàng bước trên
thảm cỏ. Chân anh vẫn bó trong những mảnh tả tơi của tấm áo khoác và
miếng vải nhựa. Anh ngồi xuống, tháo chúng ra bỏ vào túi và đi dọc hàng
cây bằng đôi chân trần. Đi tới cuối vườn, anh nhặt thêm được bốn trái táo
nữa. Anh quay ngược trở lại, đi qua hết các hàng cây đến một chỗ có rất
nhiều táo. Nhiều quá anh không thể mang hết được. Chợt nghĩ đến túi quần.
Anh nhặt táo, bỏ đầy các túi, bỏ cả vào mũ của áo choàng nhưng vẫn không
quên ôm đầy một ôm trước ngực. Anh bỏ tất cả chỗ táo xuống trước cửa
kho, ngồi xuống và bó lại đôi chân đã tê cóng. Trong căn bếp bừa bộn, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.