CHA VÀ CON - Trang 85

đường và ngồi bệt xuống nền tro bụi. Lão già nhét mấy cái lon vào trong
chiếc ba lô và buộc thắt lại. Ông nên cảm ơn con trai tôi. Nếu là tôi, tôi sẽ
không cho ông cái gì cả. Cũng có thể tôi nên mà cũng có thể tôi không nên.
Tại sao ông lại không nên? Chỉ đơn giản là thế thôi. Ông không quan tâm là
điều đó sẽ làm tổn thương thằng bé à? Không. Đây không phải lý do thằng
bé giúp ông. Thế tại sao thằng bé lại làm vậy? Anh nhìn con rồi nhìn lão
già. Ông không hiểu được đâu. Anh nói. Tôi còn không chắc là tôi hiểu. Có
lẽ thằng bé tin vào Chúa? Tôi không biết con trai tôi tin vào cái gì nữa. Nó
sẽ vượt qua thôi. Không, nó sẽ không vượt qua đâu. Lão già không nói gì.
Lão nhìn quanh. Ông cũng không chúc chúng tôi may mắn đúng không? -
anh nói. Tôi chẳng biết chúc như thế thì có nghĩa lý gì. May mắn thì thế
nào. Ai biết được điều ấy đây? Và họ lên đường. Mỗi người một ngả. Khi
anh nhìn lại cái hình dáng của lão già, chống gậy dò dẫm trên đường giống
như kẻ buôn bán ma túy trong những câu chuyện ngày xưa, đen tối, khẳng
khiu, bẩn thỉu và khốn nạn mờ dần rồi biến mất mãi mãi. Thằng bé không
quay lại nhìn một chút nào. Vào đầu giờ trưa hai cha con trải tấm nhựa ra
đường và ngồi ăn bữa trưa nguội lạnh. Anh nhìn con. Con đang định nói gì
à? – anh hỏi. Vâng. Nhìn con không vui. Con ổn mà. Khi chúng ta cạn kiệt
đồ ăn, con sẽ có nhiều thời gian để nghĩ về việc đó hơn. Thằng bé không
đáp. Họ lặng lẽ ăn. Thằng bè nhìn ngược lại con đường vừa đi. Một lúc sau
nó nói: Con biết nhưng con sẽ không nhớ đến nó như cách của cha. Có thể
thế. Con không nói là cha đã làm sai. Kể cả là con có nghĩ thế đi chăng nữa.
Không có vấn đề gì cả. Ừ - anh đáp – Trong những thời điểm như thế này
thì lang thang trên đường sẽ không có nhiều chuyện tốt đẹp lắm. Cha không
nên cười ông ấy. Cha biết. Ông ấy sắp chết rồi. Cha biết. Cha con mình đi
được chưa? Được – anh nói. Tôi hôm đó anh tỉnh dậy trong đêm đen lạnh
giá và ho đến xé phổi. Anh cuối người trên đống than sắp tàn và cố gắng
thổi cho lửa bùng lên. Anh cho thêm cây củi rồi đứng dậy, đi cho đến khi
thấy đám lửa chỉ còn là một đốm bập bùng. Anh quỳ cuống trên những xác
lá khô và tro bụi với tấm chăn quấn quanh vai. Sau một lúc thì cơn ho của
anh đỡ hơn. Anh nghĩ đến lão già đang ở đâu đây. Anh nhìn về phía lều của
hai cha con ẩn sau những hàng cây. Anh hi vọng con đã ngủ lại. Anh quỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.