CHA VÀ CON - Trang 89

con tàu nào chạy nữa. Cha ơi, hai cha con mình đi đi. Ừ. Chúng ta đi thôi.
Hai cha con lại lên đường. Họ bắt đầu nhìn thấy rất nhiều những ụ đá hình
tháp đánh dấu lối đi ở bên đường. Chúng được kí hiệu theo tiếng Gipxi.
Lần đầu tiên anh thấy nó. Anh dừng lại xem xét nó trong giây lát. Kiểu ký
hiệu này phổ biến ở miền bắc. Nó là dấu hiệu của những thành phố bị cướp
bóc và tàn phá, những thông điệp tuyệt vọng cho những người thân yêu đã
chết. Đến lúc ấy, tất cả những nguồn lương thực đều cạn kiệt, những kẻ giết
người lẩn khuất khắp nơi. Thế giới sẽ nhanh chóng trở thành nơi cư ngụ
của những kẻ ăn thịt trẻ con ngay trước mặt cha mẹ chúng. Các thành phố
nằm dưới sự thống trị của những kẻ bịt mặt lẩn lút giữa đống đổ nát, trườn
đi trong những cái cống với đôi mắt trắng dã láo liên và hàm răng trắng
nhởn, nham nhở nghiến ken két. Chúng cầm theo những cái lưới đựng
những hộp thức ăn đã cháy đen, trông như những kẻ mua bán đến từ địa
ngục. Những luồng gió rít lên thê lương, bốc lên từ một cơn lũ những bụi
đá và tro than chẳng khác gì thứ chất lỏng phun ra từ vòi của những con
mực đang loang ra dưới đáy biển lạnh lẽo. Bóng tối sụp xuống. Những kẻ
bới rác với đuốc trong tay sục sạo những hẻm núi dốc. Chúng thụt xuống
những cái hố đen ngòm lẫn trong đám tro bụi và những cái hố khép lại
nhanh như chớp. Trên đường, những người lang thang gục ngã và chết. Trái
Đất chỉ còn là một hành tinh chết trôi nổi quanh mặt trời. Nó cứ lặp lại quỹ
đạo vố vị của nó như mọi hành tinh vô danh trong vũ trụ đen thăm thẳm.
Trước khi hai cha con đến được bờ biển thì lương thực đã cạn. Những vùng
quê mà họ đặt chân đến đã bị vơ vét sạch vài năm trước và họ chẳng tìm
được gì trong những ngôi nhà bên đường. Anh tìm thấy một cuốn danh bạ
điện thoại trong một cây xăng. Anh lấy bút chì viết tên của thị trấn lên tấm
bản đồ của hai cha con. Họ ngồi bên lề đường trước một tòa nhà, ăn bánh
và nhìn xung quanh, nhưng chẳng tìm thấy dấu hiệu gì có vẻ như đã tứng
có một thị trấn ở đây cả. Anh xem xét lại khu vực đó một lần nữa. Anh nghĩ
có lẽ hai cha con đang ở cách thị trấn đó khoảng năm mươi dặm. Anh đánh
dấu lên bản đồ. Đây là hai cha con mình này, anh nói. Thằng bé rà tay theo
bản đồ tìm đến biển. Thế mất bao lâu để đến đó hở cha? Khoảng hai mà
cũng có thể là ba tuần. Nó có màu xanh ạ? Biển ư? Cha cũng không rõ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.