CHAI THỜI GIAN - Trang 138

“Đó là lần gần đây nhất em gặp bố,” tôi nói khe khẽ sau khi kể mọi

chuyện cho Jom tối đó.

“Cậu nên tới thăm bố nhiều hơn,” Jom khuyên. “Có lẽ ông ấy thực sự

cần cậu.”

“Nếu đó là chị,” tôi nói, cảm thấy mếch lòng. “Chị sẽ thấy thế nào nếu

ai đó bảo chị là người ta cần chị nhưng rồi lại đi ở với người khác?”

“Nhưng bố chưa bao giờ cần chị!” Jom hét lên bằng tất cả sức bình

sinh. “Bố thậm chí còn không thèm biết chị cần bố như thế nào.”

Khi tôi mở cửa bước vào quán, mẹ vẫn ngồi bên quầy. Đã muộn rồi và

chỉ còn một vài khách ngồi tại bàn lặng lẽ thưởng thức vại bia của mình.

“Mày biến đi đâu suốt buổi hả?” Mẹ hỏi khi tôi bước tới chỗ bà. “Tao

phải đi khám răng, thế mà đợi mãi xem có ai trong hộ không cũng chẳng có
ma nào.”

“Ning chưa về ạ?” tôi đứng trước quầy hỏi.

“Nó đi tiệc tùng ở nhà bạn,” mẹ mệt mỏi đáp. “Bọn người nhà này có

vẻ chỉ biết đâm đầu vào đàn đúm…”

“Bao giờ thì bác Amorn ở miền Nam về ạ?” tôi thầm thì hỏi.

“Ái dà!” mẹ kêu lên như vừa giẫm phải thứ gì đó sắc nhọn. “Ai mà

biết? Bây giờ vợ lão ở Hart Yai chả quyết bám chặt lấy lão ấy chứ.”

“Ôi, thôi nào mẹ.” Tôi thở dài, cảm thấy khó chịu.

“Tao nghĩ đúng đấy. Nhớ lần trước không? Lão biến liền ba tháng.

Nếu tao không xuống tận đó lôi cổ lão, mụ sẽ không để lão rời ra đâu. Mụ
còn tiếp tục quấy nhiễu lão để vắt kiệt lão, dù một mình tao trông coi chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.