CHAI THỜI GIAN - Trang 139

này: lão đàn ông của mụ không bỏ một bạt lẻ nào vào việc kinh doanh ở
đây.”

“Chẳng phải mẹ bảo định đi khám răng sao?” tôi cắt lời mẹ.

“Giờ này thì kiếm đâu ra nha sĩ nữa?” mẹ oang oang.

“Vậy mẹ đi nghỉ một chút đi, con sẽ trông quán cho mẹ.”

“Còn có hơn một tiếng nữa là đóng cửa.” Mẹ liếc đồng hồ trên tường.

“Đằng nào tao cũng ở đây một mình cả buổi tối rồi. Mày thích gì cứ đi làm
đi.”

Quá buồn nản, tôi lắc đầu dạt vào bếp. Bác Ngop vẫn đang hùng hục

giã ớt. Bác ngẩng đầu lên khỏi cối và vừa nhìn tôi vừa lấy mu bàn tay quệt
mồ hôi trên trán.

“Bác có cần cháu giúp không?” Tôi ngồi xổm xuống cạnh bác.

“Không cần, bác sắp xong rồi.” Bác giã tiếp.

“Sao bác không để phụ bếp làm việc này thay bác?” tôi hỏi và gạt chỗ

ớt dính trên thành cối xuống.

“Này, cẩn thận nào!” bác Ngop cáu kỉnh. “Nếu cháu mà lỡ quẹt lên

mắt, bác thề cháu sẽ khóc mù cả mắt luôn. Bọn phụ bếp thời buổi này thì
chưa kịp sai chúng làm gì chúng đã phàn nàn rồi. Nếu bác bảo chúng giã ớt,
chúng sẽ giã lớt phớt vài cái rồi cuối cùng bác sẽ có những miếng ớt to
bằng phân vịt. Tốt nhất là làm lấy, làm thế này bác đỡ phải lo.”

“Nhưng thế rồi bác lại cứ than là mệt mỏi,” tôi châm chọc.

“Hừ!” Bác đưa cánh tay quệt mồ hôi trên mặt. “Mệt lử tới tận xương,

thật đấy! Bác không nói ngoa đâu, bác cam đoan với cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.