CHAI THỜI GIAN - Trang 143

“Chả có gì đặc biệt cả,” tôi đáp đoạn ném bút xuống bàn rồi nhét bức

vẽ xuống dưới một chồng giấy.

“Cho em xem với.” Nó tụt khỏi giường ra chỗ tôi. “Sao lại giấu không

cho em xem?”

“Anh không giấu.” Tôi giơ tay ngăn nhưng nó vọt tới lôi được bức vẽ

ra.

“Trả lại đây ngay!” Tôi tìm cách giật lại nhưng nó ghì chặt bức vẽ vào

lòng và chạy ù về giường.

“Ai đây?” Nó giơ bức vẽ lên nhìn trong khi tôi cố gắng thoát ra khỏi

cái ghế đang bị kẹt vào bàn.

“À, em biết rồi!” Nó kêu lên sau khi ngẫm nghĩ một lát. “Là chị Jom,

phải không?”

“Trả bức tranh đây.” Tôi bước về phía nó đầy đe dọa.

“Anh trả lời trước đã, phải hay không phải?” Nó nhét bức vẽ xuống

dưới gối và ngồi lên.

“Phải,” tôi ngần ngừ thừa nhận. “Giờ đưa ngay đây.”

“Đây…anh cứ giữ lấy, em chẳng thèm,” nó sưng sỉa nói, kéo bức vẽ

đã nhàu nát đưa cho tôi.

“Mày là đồ…” Tôi giơ nắm đấm lên, chỉ muốn táng cho nó mấy cú

vào đầu.

“Ê!” Nó thè lưỡi ra. “Tranh gì mà xấu kinh!” Nó lăn qua lăn lại trên

giường vẻ đầy sung sướng trong khi tôi cố gắng vuốt phẳng bức vẽ trên
bàn. “Thế chị Jom về chưa?” nó bất chợt hỏi. “Sao anh không trả lời?” nó
làu bàu khi thấy tôi làm lơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.