CHAI THỜI GIAN - Trang 145

mỗi người khóc vì một nỗi

và quệt đi nước mắt của chính mình

mỗi người chúng tôi đều cô đơn

với những giấc mơ đã vỡ - những giấc mơ không bao giờ

thành hiện thực

Trơ trọi vùi dập – những giấc mơ”

“Sau cái đêm ác mộng ghé thăm

Tôi học cách tự dỗ dành bản thân

và không bao giờ làm phiền mẹ nữa

với những cơn ác mộng của mình”

Và tôi cũng không thể tưởng được rằng mẹ sẽ cảm thấy thế nào nếu bà

cũng biết. như tôi biết, về những cơn ác mộng đang thật sự hiện hữu trong
cuộc sống của Ning. Có lẽ mẹ sẽ hối tiếc là đã đóng sập cửa phòng mình
vào ngay đêm đầu tiên Ning trải qua ác mộng, hoặc không chừng bà sẽ
không bao giờ mở lại cánh cửa ấy bước ra ngoài nữa.

Tôi bỏ lại bức vẽ trên bàn, đứng dậy, tới bên giường, lấy chăn đắp lên

người em gái rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nó.

Chuông điện thoại cứ reo, reo mãi mới có người nhấc máy.

“A lô. Đây có phải nhà ông Withoon không ạ? Làm ơn cho cháu nói

chuyện với Jom.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.