CHAI THỜI GIAN - Trang 219

Những ngày ở cùng với thầy Wa-thin và Wi là khoảng thời gian bình

yên giúp tôi học cách nhìn thế giới một cách chín chắn và sâu sắc hơn. Thi
thoảng, chúng tôi bắt xe buýt ra những vùng ngoại ô để quan sát cuộc sống
làng mạc, nơi mà sự bình dị và sức quyến rũ của thiên nhiên quá đỗi đẹp
đẽ.

“Thầy muốn con thử vẽ những đứa trẻ kia, Nat à.” Thầy Wa-thin chỉ

một con bé quê đang bế cắp nách thằng em và đứng nhìn đám bạn của nó
chạy quanh chơi đuổi bắt. “Có thứ gì đó trong khung cảnh này mà chúng ta
không thể hiểu được từ những cảm xúc hay trải nghiệm của mình. Tại sao
con bé ấy phải trông em nó thay vì vui đùa với những đứa trẻ khác? Có
phải nó hiểu được trách nhiệm của người chị, hay là nó sợ bố mẹ sẽ phạt
nếu thả em xuống, hay điều gì đó tương tự?”

“Nghe thầy nói như thể thầy muốn con viết truyện chứ không phải vẽ

một bức tranh vậy,” tôi khẽ cãi lại.

“Nat này, đừng quên rằng một bức tranh đẹp có sức tả hơn ngàn lời

nói. Trong những bức tranh của Rembrandt, Rubens, Van Gogh hay ngay
cả Thawan Datchanee của chúng ta luôn ẩn chứa nhiều điều. Những bức
tranh ấy không chỉ kể cho chúng ta đủ thứ về tác giả của nó, chúng Còn kể
về những gì đang diễn ra bên trong, và để có thể vẽ đẹp đến như vậy, thầy
tin chắc người hoạ sĩ phải thấu hiểu những gì mình đang vẽ mới có thể
chuyển tải nó một cách sâu sắc.”

“Như bức Maya của Goya hay bức Mona Lisa của Da Vinci…”

“Chưa cần sâu sắc đến vậy đâu.” Thầy Wa-thin bật cười. “Đủ để hiểu

ý nghĩa là được.”

Trong lúc thầy Wa-thin và tôi nói chuyện, Wi chỉ ngồi im lặng lắng

nghe. Cô kiệm lời đến kỳ lạ. Cô chăm chỉ làm việc nhà và hạnh phúc khi
thấy chồng thích bữa cơm mình nấu hay khi đi dạo với chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.