CHAI THỜI GIAN - Trang 228

Jom cười chua xót. “Chắc vẫn đang xoa dịu ả kia.”

“Kể em nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”

“Cậu muốn biết làm gì?”

“Chị có nhớ lúc hỏi em rằng em cảm thấy thế nào khi phát hiện ra bố

có người đàn bà khác không?”

“Có. Sao cậu lại nhắc chuyện đó?”

“Em chỉ muốn nói rằng em chưa bao giờ quên sự tin tưởng của chị với

em ngày hôm đó.”

“Xin lỗi.” Jom lặng đi một lúc. “Chị không có gì để nói cả, vả lại sẽ

luôn có ngày cậu mất hết kiên nhẫn thôi.”

“Chị định làm gì?”

“Không biết, chỉ biết sống như người cùng khổ qua ngày thôi.”

Tôi không biết nói gì. Giọng chị bộc lộ nhiều hơn lời chị nói.

“Mai em về Bangkok,” tôi quyết định ngay lúc đó. “Đợi em, nhé?”

“Cám ơn, Béo,” Jom lí nhí và không nói gì nữa.

Thầy Wa-thin không ngạc nhiên trước quyết định ra về đột ngột của

tôi. “Con có đủ tiền không?” Thầy vừa hỏi vừa quay sang vợ mình. “Wi,
lấy giùm anh ví.”

“Con có đủ thưa thầy. Con không phải mua bán gì ngoại trừ vé xe.”

“Nào nào, con không thể đi xa như vậy mà không có tiền được.” Thầy

Wa-thin đưa tay đón chiếc ví từ Wi và rút một tờ một trăm bạt đưa cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.