CHAI THỜI GIAN - Trang 229

Tôi thoáng lưỡng lự trước khi nhận. Một trăm bạt có thể không là gì cả

đối với một số người, nhưng với thầy Wa-thin và Wi trong hoàn cảnh hiện
tại, mỗi bạt đều quý giá.

“Con sẽ trả tiền cho thầy ngay khi về đến nhà,” tôi nói đoạn cất tiền

vào trong túi quần.

“Đừng.” Thầy Wa-thin xua tay. “Chờ đến lúc con có công việc và

lương bổng, lúc đó con trả tiền cho thầy cũng được.”

“Con sợ thầy sẽ phải đợi một thời gian nữa.”

“Thì sao chứ? Thầy không vội gì cả.”

Chúng tôi ngồi im lặng còn Wi cáo lỗi đi nghỉ trước.

“Nat,” thầy Wathin nhẹ nhàng nói, “có chuyện gì nhớ cho thầy biết, à

mà bảo Jom là thầy vẫn nghĩ về nó nhé.”

“Vâng thưa thầy,” tôi đáp và không khỏi tự hỏi bản thân vì sao thầy

biết lý do tôi muốn quay lại Bangkok.

Tinh mơ hôm sau, tôi lên đường về Bangkok, vừa về tới nơi tôi bắt

taxi thẳng đến nhà Jom. Có rất nhiều người ra vào nhà chị.

“Jom đâu ạ?” tôi hỏi mấy người đứng trước cổng.

“Nó bỏ đi rồi... từ đêm hôm qua,” một bà lão trả lời, vừa nói vừa khóc.

“Có chuyện gì ạ? Chị ấy có sao không?” Tôi giật mình, vô thức nắm

tay bà lắc mạnh.

“Tối qua bà chủ không khỏe. Cô Jom đã cho người báo với ông chủ,

nhưng ông ấy không chịu ra. Thế nên cô ấy xông vào nhà nhỏ...” Bà cụ chỉ
vào tòa nhà mới. “Ôi, cậu phải nghe mụ đàn bà đó chửi cô ấy! Nào là bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.