CHAI THỜI GIAN - Trang 28

CHAI THỜI GIAN

Praphatsorn Seiwikun

www.dtv-ebook.com

Chương 4

Sau sự cố ở quán người đầu bếp già hôm đó, không khí trong nhà tôi

càng căng thẳng hơn. Tôi không biết phải giải thích ra sao. Cứ như thể mỗi
người trong ba chúng tôi đã tự giam bản thân vào thế giới riêng chật hẹp,
ngột ngạt của mình. Mẹ cứ mãi chửi rủa bố và “con kia” với những từ ngữ
mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tuôn ra từ miệng mẹ mình. Bà cố khắc sâu
trong đầu chúng tôi rằng bố là một kẻ vô tích sự chưa từng tỏ ra có chút
trách nhiệm nào với gia đình, không bao giờ thèm ngó ngàng đến chúng tôi
một tẹo teo nào. Còn về “con kia”, ả đần độn, ích kỉ và hoàn toàn vô liêm
sỉ. Nếu chúng tôi có việc gì không vừa ý bà, thậm chí những thứ nhỏ nhặt
nhất, bà sẽ nổi cơn tam bành như thể đó là chuyện sống chết và sẽ đi đến
kết luận rằng chúng tôi khốn nạn giống bố.

Ning trở nên lặng lẽ bất thường. Nó thất vọng và thường chìm đắm

vào suy tư, cứ như chỉ qua một đêm, nó đã trút bỏ lại cả tuổi ấu thơ. Không
còn những tràng cười hồn nhiên, không còn vẻ mơ màng trong mắt nó,
không còn niềm mê say với mọi thứ xung quanh, không còn nhảy cẫng lên
vui sướng. Càng ngày nó nói càng ít, ngay cả với tôi, người từng gần gũi
với nó xiết bao, và thậm chí còn ít hơn với mẹ, như thể Ning tránh phải đối
diện với bà. Nó chỉ mở miệng khi cần và điều ấy khiến hố sâu ngăn cách
giữa chúng tôi càng lớn.

Còn với tôi, ngôi nhà đã trở thành một nơi tẻ ngắt. Vào những ngày có

tiết vĩ cầm, tôi và Jom sẽ tới quán cóc, tiêu tốn thời gian vào kẹo lạc và cà
phê đá, nghe đi nghe lại “Chai thời gian”. Mặc dù có nhiều đĩa khác, chúng
tôi chỉ chọn nghe bài này, cảm thấy nó thuộc riêng về mình. Đây là quãng
thời gian đẹp nhất của hai chúng tôi. Đôi lúc, chúng tôi ngồi trong im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.