CHAI THỜI GIAN - Trang 293

Ning và tôi ngồi ôm nhau ở góc phòng. Chúng tôi không khóc nhưng

nước mắt vẫn tuôn rơi. Chúng tôi ngồi như vậy đến khi ánh ngày mờ dần
bỏ chúng tôi lại trong bóng tối. Chúng tôi không nói gì, không một từ,
không chịu nghe bản tin trên đài, điện thoại, hay bất cứ âm thanh nào.
Chúng tôi không đói, không mệt, không buồn ngủ - có lẽ chúng tôi sẽ
không bao giờ cảm thấy gì nữa.

Tôi không nhớ là ngày hôm sau có mưa hay không, nhưng đến tận bây

giờ tôi vẫn có cảm giác mưa đã rơi tầm tã và kéo dài, thật dài, đến nỗi
nhiều người quên đi ánh mặt trời thế nào cũng như sự ấm áp và rực rỡ của
nó.

Tôi rất cô đơn nhưng không dám đến gặp Eik hay bất cứ một người

bạn nào khác, thậm chí cũng chẳng dám nhấc điện thoại lên gọi ai, cũng
không ai liên lạc với tôi và Ning từ đó. Tôi đã từng gặp những sinh viên
cảnh tả, chia nhau từng nắm cơm, làm việc cùng nhau sáng, trưa, chiều, tối,
và chung nhau những quan điểm về bao vấn đề, nhưng vào những ngày
mưa rơi ấy, khi tất cả chúng tôi đều ướt sũng, chúng tôi chỉ liếc nhìn nhau
với đôi mặt ơ hờ khi lướt qua nhau và đi tiếp mà không hề cố gắng gặp lại,
mỗi người tiếp tục cuộc đời mình như kẻ dưng dưới màn mưa mờ mịt.

Một tháng sau, mẹ Jom mất sau nhiều tháng nằm viện kể từ khi Jom

bỏ nhà đi. Sau đó tôi biết được rằng với sự ra đi của bà, mọi tài sản đều rơi
vào tay bà vợ mới của ông Withoon, và Jom không nhận được một xu nào
từ bố mình. Cuộc sống đã từng ấm áp tình yêu, ấm áp và sung túc, cuộc
sống của một công chúa nhỏ trong câu chuyện cổ tích, tất cả đã vỡ nát
thành từng mảnh.

Tối nào tôi cũng đến đám tang mẹ Jom, hy vọng có thể gặp Jom,

nhưng chị không xuất hiện lấy một lần. Thứ tôi chứng kiến là những con
người hai mặt mà miệng lưỡi mật ngọt lập tức biến thành lời nói xấu ngay
khi người ta vừa quay lưng đi, thậm chí cả về người chết còn đang nằm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.