"Đó là tất cả những gì gã đàn ông đó nhìn thấy ở chị sao?" tôi hỏi,
trong lòng kinh hãi.
"Chị chưa từng đổ lỗi cho anh ta, hay cho bất kỳ ai." Jom đưa tay vuốt
tóc, mặt vẫn ngẩng cao. "Anh ta và chị quyết định sống cùng nhau. Chị
chưa bao giờ mong muốn gì ngoài việc có người thực sự hiểu mình. Nếu
anh ta muốn nhiều hơn thế thì đấy là chị không biết. Chị còn không muốn
nghĩ về chuyện đó. Có lẽ chị đã tự dối mình, nhưng ngay cả như vậy, chị
chưa từng lừa anh ta hay ai khác."
"Thế bây giờ chị định sao?"
"Chị định làm gì ư?" chị nhăc lại. "Tại sao chị phải làm gì chứ ?"
"Chị định sống ra sao? Chị định nuôi con chị như thế nào?" Tôi bước
lên đứng ngay trước mặt chị. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau một lúc trước
khi cùng quay đi.
"Chị đã nuôi bé từ lúc lọt lòng và chắc là vẫn có khả năng tiếp tục như
vậy trong tương lai. Ít ra chị biết chắc là bé sẽ hiểu về cuộc sống hơn chị,
xét cái kiểu chị đã được dạy dỗ."
Tôi thở dài. "Chị cũng đã trưởng thành lên nhiều, Jom ạ, đến mức em
gần như không thể nhớ được trước đây trông chị như thế nào."
"Cả hai chúng ta đều đã lớn rồi." Jom đưa tay ra vỗ vai tôi nhẹ nhàng.
"Quá khứ là quá khứ. Ta không cần phải nhớ đến những gì không đáng
nhớ, và không cần phải nghĩ trước điều gì nếu như đó chỉ là một giấc mơ
trống rỗng không bao giờ thành hiện thực." Jom thoáng mỉm cười trước khi
nói với cái giọng quen thuộc: "Chị không tự nghĩ ra điều đó đâu - một
người bạn đã viết vào quyển lưu bút của chị rất lâu rồi, và chị đã học thuộc
nó, mặc dù chả bao giờ nhớ được tác giả là ai."