CHAI THỜI GIAN - Trang 35

vậy là bà lại phải uống thêm thuốc, cứ như thế bà luẩn quẩn trong cái vòng
hung hiểm do chính mình tạo ra, như một chú cún rượt theo cái đuôi của
chính mình.

“Nat, anh có muốn đi chào mẹ bây giờ không?” Ning dịu dàng hỏi.

Đã thành truyền thống, cứ mỗi dịp sinh nhật là chúng tôi lại tới quỳ

lạy chào bố mẹ và đợi lời chúc của hai người. Nhưng năm nay, tôi cảm thấy
chán ngán khôn tả.

“Có lẽ để tối đi,” tôi vươn người. “Anh không muốn làm phiền mẹ bây

giờ.”

“Vậy em đi thay đồ. Như thế hai anh em mình có thể đón cùng xe

buýt.” Ning đứng dậy.

“Mau lên,” tôi vừa hét theo nó vừa ra khỏi giường.

Lối đi từ nhà chúng tôi ra đường lớn thật yên tĩnh vào buổi sớm và

ngập tràn không khí ngoại ô. Con đường đẫm sương mai, đám cỏ dày bên
đường còn vương lóng lánh những hạt sương. Bụi cây trái nổ vươn những
cánh hoa tím mỏng manh đón chào lũ bướm và chuồn chuồn. Ning dừng
chân hái trái nổ. Nó bóp mở trái bằng bàn tay ướt đẫm và một giây sau
những trái màu nâu sẫm bật tách ra.

Tôi nhớ lại mấy năm về trước bố đưa hai đứa tới Hua Hin. Hai anh em

- tôi và Ning – đi hái trái cườm thảo suốt cả ngày. Khi ấy chúng tôi thấy
những hạt đen đen chấm đỏ ấy quá dị thường đến nỗi đem khoe hết với mọi
người xung quanh. Xa xa, một nhà sư đang bước tới, tấm áo cà sa chói mắt,
Ning đứng lại nhìn tôi. Hai mắt chúng tôi thoáng gặp nhau rồi cùng lảng đi.
“Nat?” Ning khẽ gọi tên tôi. “Thôi bỏ đi.” Tôi lắc đầu. Vị sư lặng lẽ bước
qua chúng tôi. Đầu cúi gằm, ông ta dán mắt xuống đất không hề liếc chúng
tôi lấy một cái hay lưu tâm gìtới cảnh vật xung quanh. Tôi quay đầu nhìn vị
sư lần nữa trước khi theo Ning bước vào đường lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.