CHAI THỜI GIAN - Trang 47

“Mụ ấy” đang đợi chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ cô. Cô

không đẹp, kể cả so với mẹ, và trẻ hơn tôi tưởng trước đây.

“Nat, đây là...” Bố ngưng lại như là để tìm một danh xưng thích hợp.

“... Waeo.”

Tôi chần chừ trước khi chắp tay cúi chào cô.

Waeo chào tôi và nhoẻn cười. “Cô đã chuẩn bị Ovalcine và bánh quy

rồi đây,” cô hồ hởi.

“Không cần đâu...” Bố xua tay rồi tới ngồi xuống chiếc sofa cũ mèm.

“... bọn anh ăn rồi. Em tìm hộ anh một cái chăn với một cái gối cho Nat.”

Waeo chỉ gật đầu rồi biến mất vào phòng bên cạnh.

“Lại đây Nat,” bố nói khi tôi đang đứng ngẩn ra ở giữa phòng.

Tôi bần thần đi đến bên bố. Trong lòng tôi rối rắm đến mức tôi không

dám ngước lên, sợ bắt gặp ánh mắt của bố.

“Nat, con là thằng con trai duy nhất của bố, và bố nghĩ rằng con đã đủ

lớn để bố con mình hiểu nhau.” Bố kéo tay tôi vào lòng. Vòng tay bố vẫn
ấm áp như trong những năm tháng xưa cũ kia. “Có rất nhiều thứ trên đời
này nằm ngoài tầm ta có thể nhận thức hoặc làm cho hòa hợp với quan
điểm và niềm tin của chính ta, rồi một khi ta chạm đến cái ranh giới phải ra
quyết định, đôi lúc ta không cách nào lý giải nổi nguyên cớ của mình.”

“Nhà mình đã từng hạnh phúc, bố, mẹ, con và Ning, cho đến khi một

người dưng đến làm thay đổi tất cả.” Tôi sụt sịt. “Chỉ vì người đàn bà đó
mà bốn người nhà mình gần như chẳng còn gì cả.”

“Đừng vội suy diễn, con trai.” Bố xót xa xoa đầu tôi. “Khi con nói nhà

mình từng hạnh phúc, con có nghĩ rằng, nếu đúng là như thế, liệu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.