CHAI THỜI GIAN - Trang 8

“Này, cầm lấy.” Chị thọc tay vào túi đồng phục, rút ví ra đưa tôi. Tôi

đón chiếc ví, mở ra lấy vài đồng một bạt.

“Chị thích nghe bài nào?” tôi vừa hỏi vừa đứng dậy.

“Gì cũng được,” chị đáp. “Nhưng đừng nặng quá.”

Tôi tới bên máy hát chọn bài “Chai thời gian”. Giai điệu bài hát phá

tan không khí uể oải của buổi chiều ảm đạm. Món cà phê đá đã tan chảy
thành nước trong khi chúng tôi cứ đút tiền vào để nghe lại bài hát ấy, nghe
mãi.

“Về thôi.” Jom dịu dàng nói. Máy hát đã ngừng từ lâu. Đám ruồi

nhặng bắt đầu bâu lấy hai cốc cà phê và làm phiền chúng tôi. Mùi thịt ôi
phảng phất đâu đó.

“Chị sẽ cho cậu quá giang về nhà.” Chị đặt tiền cà phê xuống bàn rồi

đi trước tôi ra xe. Chú Maen vội vã ra khỏi xe kính cẩn mở cửa sau.

Chiếc xe lăn bán ngược lại hành trình nó vừa đi, qua con đường nhỏ,

đầm nước rộng và hàng cây kèn hồng, hướng ra con đường lớn. Mặt trời
hầu như đã lặn hẳn. Bóng tối đang tỏa ra ngay sau lưng chúng tôi, như tấm
màn dày chuẩn bị buông xuống cuối vở diễn.

“Này Béo.” Jom nhìn tôi khi xe dừng lại đầu phố nơi tôi sống. “Mai

cậu lại đưa chị tới quán cóc đó, nhé?”

“Tất nhiên là được,” tôi đồng ý, đoạn túm lấy cặp sách cùng hộp đàn

vĩ cầm rồi rời khỏi xe.

Jom vẫn ngoái lại nhìn tôi quan tâm cho tới khi chiếc xe Mercedes

khuất dạng trong bóng tối giăng trước mặt.

Mẹ tôi ngẩng đầu khỏi chiếc bình đang vẽ dở khi tôi bước vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.