CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 27

thú vị để xem. Rồi ông cầm một tách cà phê đi ra ngoài ban công đứng.
Ngay khi mặt trời biến mất, nhiệt độ liền sụt giảm. Ông quay vào trong và
dành phần còn lại của buổi tối để xem qua đống giấy tờ mang từ Loderup
về.

Dưới đáy một thùng cactông, ông tìm thấy một phong bì bằng giấy bìa

đựng mấy bức ảnh cũ. Ông không nhớ đã từng nhìn thấy chúng. Đột nhiên
ông nhận ra mình: một cậu bé con bốn hoặc năm tuổi ngồi trên thùng một
chiếc ôtô Mỹ to tướng. Bố ông đứng gần đó, đưa tay giữ để ông khỏi ngã.

Wallander mang bức ảnh vào bếp và lục các ngăn kéo để tìm một cái

kính lúp.

Mình mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, ông nghĩ. Trông mình thật là

kiêu hãnh. Người ta đã cho phép mình trèo lên xe của người buôn tranh.
Một trong số những người hay đến Loderup mua tranh của bố với một món
tiền nhỏ, bọn họ lừa gạt giá cả không một chút áy náy nào. Bố mình cũng
mỉm cười. Nhưng ông ấy đang nhìn mình.

Wallander ngắm nhìn thật lâu bức ảnh. Một thực tế được đóng dấu niêm

phong từ lâu, bất khả nhập. Ngày xưa, vào một thời kỳ rất xa xôi, đã từng
có một sự đồng lõa giữa bố ông và ông. Tất cả đã thay đổi từ ngày ông
chọn nghề cảnh sát. Trong những năm cuối đời của bố ông, họ đã dần dần
tìm lại được một điều gì đó của sự thân thiết đã mất đó.

Nhưng họ chưa bao giờ thực sự làm được chuyện này, ông nghĩ. Dù sao

thì cũng không gì có thể so sánh được với nụ cười đó, trên nắp chiếc Buick
cáu cạnh. Ở Rome, chúng ta đã thật gần gũi - nhưng không tìm lại được
nhau.

Wallander đính bức ảnh lên cửa bếp. Rồi ông lại đi ra ban công. Màn

mây đang tiến lại gần. Ông quay lại trước vô tuyến và xem đoạn cuối một
bộ phim cũ.

Khoảng nửa đêm, ông đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.