CHÂM NƯƠNG - Trang 17

『Châm Nương』—— 09

【09】
Châm Nương cười vang lần.
Chị dội cả thùng nước bên chân vào nồi. Đây là bước cuối cùng của quá
trình tôi kim, “ngâm trong nước lạnh”.
Từng đụn khói cuồn cuộn bốc lên, quẩn quanh gian nhà như làn sương sớm
mịt mù bất tận. Những sợi khói mỏng vấn vít quanh bóng hình mờ ảo, chập
chờn của Châm Nương.
Mã Thủ thấy chị dường như đang cao hơn, gầy hơn, thậm chí là dẹt hơn.
Hai chân kéo dài như rắn, trán bị khoan thủng một lỗ y hệt lỗ kim may áo.
Chị vẫn rì rầm, giọng mềm mại, nhẹ nhàng hoà cùng làn khói ấm áp bao
bọc quanh gã.
Mã Thủ nghe tiếng thầm thì.
– Đừng sợ, chữa được mà.
– Đội lốt người bấy lâu tất có lúc rách khi sờn, không sao, đến đây chị khâu
lại là được.
– Bệnh nào thuốc nấy, cậu không nói thật sao chị dám xỏ kim. Phố Bà Sa ai
ai không biết, Châm Nương Châm Nương, chỉ vá “áo” súc vật, Châm
Nương Châm Nương, luồn kim xỏ chỉ, trả cho cậu tấm “áo” vẹn nguyên.
– Cậu yên tâm, chỉ có cậu thấy rõ chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.