CHẬM RÃI - Trang 12

4

N

gười đàn ông ở quầy lễ tân khách sạn rất dễ chịu, dễ chịu hơn những

người thường ngồi ở quầy lễ tân. Khi nhận ra chúng tôi đã từng ở đây hai
năm trước, anh ta cho chúng tôi biết là có nhiều điều đã đổi thay kể từ ngày
đó đến nay. Họ đã mở mang phòng hội nghị để có thể tổ chức được nhiều
loại cuộc họp khác nhau và xây thêm một bể bơi đẹp. Tò mò muốn thấy bể
bơi, chúng tôi băng qua một đại sảnh rất sáng sủa, có các ô cửa lớn trông ra
khu vườn. Ở đầu kia đại sảnh có một cầu thang rộng dẫn xuống bể bơi, nó
rộng rãi, lát gạch vuông, mái lợp kính. Véra nhắc tôi nhớ lại: “Lần trước đây
là một vườn hồng nhỏ”.

Chúng tôi thu dọn xong phòng ở rồi đi ra vườn. Những thảm cỏ xanh

cắt hình bậc thang chạy xuống phía sông Seine. Trời đẹp, tâm trạng phấn
chấn, chúng tôi quyết định dạo chơi một lúc. Vừa đi được mấy phút đột
nhiên thấy hiện ra đường cao tốc nườm nượp xe cộ; chúng tôi đành quay lại.

Bữa ăn tối rất ngon, người nào cũng mặc trang phục lịch sự như để

tưởng niệm cái thời đã qua mà ký ức về nó vẫn còn đang bay lượn dưới trần
nhà nơi đây. Ngồi bên cạnh chúng tôi là một cặp vợ chồng với hai đứa con
nhỏ. Một đứa đang hát to giọng. Người hầu bàn bưng cái khay cúi xuống
bàn họ. Bà mẹ chăm chăm nhìn anh ta để cô gợi cho anh ta khen ngợi một
điều gì đây về đứa con mình, đứa này thấy có người nhìn liền đứng thẳng
người trên ghế và hát to giọng hơn. Một nụ cười vui sướng nở trên khuôn
mặt ông bố.

Rượu Bordaux tuyệt diệu, món thịt vịt, đồ tráng miệng (mang ở nhà đi)

- tôi và Véra ăn uống, trò chuyện vui vẻ, thoải mái. Sau đó, khi trở về phòng,
tôi bật tivi xem một lúc. Trên màn hình lại hiện lên rất nhiều trẻ con. Nhưng
lần này chúng là lũ trẻ da đen đang hấp hối. Kỳ nghỉ của chúng tôi ở lâu đài
trùng với thời kỳ mà suốt trong nhiều tuần ngày nào ti vi cũng chiếu những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.