ba phút. Và giờ tôi sắp bỏ lỡ mất!
Tôi cho cặp giấy vào ba lô và kéo khóa. Chuông reo, tôi đeo ba lô lên
vai. Ở đằng sau, tôi nghe thấy có tiếng xé giấy. Quay lại nhìn Sydney, tôi
ước gì mình có thể ra hiệu: Gọi lại cho tớ nhé, nhưng tôi không thể làm thế
mà trông không có vẻ thảm hại.
Nhưng Sydney chồm về phía trước và đưa cho tôi một mảnh giấy gấp.
Tay hai đứa khẽ chạm nhau và người tôi như có một luồng điện chạy qua.
Cô ấy mỉm cười, đi nhanh qua tôi, để lại tôi đứng đó, há hốc miệng nhìn tờ
giấy trên tay.
Đi dọc hành lang, tôi trông thấy Thomas Wu ở chỗ tủ gửi đồ.
“Anh có biết tại sao em bị gọi lên văn phòng không?” Tôi hỏi anh ta.
“Bố mẹ cậu muốn cậu tới chỗ làm việc của họ sau giờ học,” anh ta nói,
khóa tủ lại. “Nhưng cậu biết là tôi không được nghe điện thoại, nên cứ cho
là tôi không nói gì nhé.”
Chắc là liên quan đến chuyện đi học muộn rồi. Mà tôi cũng không quan
tâm. Bởi vì tôi đang giữ một tờ giấy trong tay - do chính Sydney Mills viết
cho tôi.
Tại sảnh trước, tôi báo tên và ngồi xuống một chiếc ghế nhựa màu cam.
Tôi mở tờ giấy của Sydney ra, trông thấy “số điện thoại của tớ” và một
hàng số đẹp viết nguệch ngoạc ngang qua chỗ gấp.
“Cậu là Josh đúng không?” Một đứa con gái hỏi, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Nó là lưu học sinh đến từ Brazil. Con bé xinh, mái tóc đen dài và mũi lốm
đốm tàn nhang.
“Ừ,” tôi đáp.
“Tớ trông thấy vài bức tranh của cậu trên bìa tài liệu của bạn tớ,” nó nói.
“Cậu có tài đấy.”
Tôi mỉm cười. “Tớ định mai này trở thành kĩ sư thiết kế đồ họa.”
“Cậu sẽ làm việc đó thật cừ cho mà xem,” nó nói.
Có lẽ việc bị gọi lên văn phòng không phải là chuyện tồi tệ nhất trên thế
giới.