CHẠM YÊU - Trang 107

Tôi là học sinh duy nhất được nhận vào trường Stanford. Điều đó có nghĩa
là tôi sẽ có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình - một cuộc sống hoàn toàn
tươi tắn và mới mẻ - cách xa nơi quê nhà này. Toàn bộ tiền lương từ việc
làm thêm ở salon kể từ sau khi trả hết tiền cho chiếc xe mới, tôi đều bỏ vào
tài khoản tiết kiệm để có thể chi trả tiền ký túc xá, tiền sách và sinh hoạt
phí. Tiền học phí thì tôi lấy từ phần thừa kế của mình trong số di sản mà cha
tôi đã để lại cho anh Chris và tôi. Số tiền này được dành riêng cho chúng tôi
và đến khi chúng tôi hai mươi lăm tuổi, hoặc trong trường hợp phải chi trả
cho học phí của mình, chúng tôi sẽ được quyền sử dụng món tiền ấy. Phải
nói thật là tôi đã rất biết ơn vị luật sư đã giúp chúng tôi đạt được thỏa thuận
đó. Bởi nó có nghĩa là dù có trải qua bao năm tháng khó khăn chồng chất
giờ đã là quá khứ, mẹ tôi cũng không thể nào đụng đến nó được. Nó cũng
có nghĩa dù cho mẹ tôi có tiêu pha tiền của mình như thế nào đi chăng nữa,
bốn năm đại học của tôi vẫn được đảm bảo an toàn. Và cứ mỗi lần bài
“Khúc hát ru” (sáng tác bởi Thomas Custer - bản quyền được bảo hộ) được
chọn làm nhạc nền quảng cáo, được phát trên đài phát thanh, hay được biểu
diễn bởi các ca sĩ phòng trà tại Las Vegas,... thì nó lại có thể mua thêm cho
tôi một ngày yên ấm trong tương lai.

Quả chuông treo trên cửa ra vào lại rung lên, và người giao hàng của dịch
vụ chuyển phát nhanh UPS tới, mang theo một cái hộp và đặt lên chiếc ghế
trước mặt tôi.

- Bưu phẩm cho cô này, Remy. - Anh ta nói, đưa ra chiếc bìa kẹp hồ sơ.

Tôi ký tên nhận hàng rồi cầm chiếc hộp.

- Cám ơn anh, Jacob.

- À, còn cái này nữa. - Anh ta đưa tôi một phong bì. - Gặp lại cô ngày mai
nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.