CHẠM YÊU - Trang 138

Rồi hắn ta lẩn vào đám đông, nhưng tôi cũng kịp nhìn thấy một bên mắt hắn
đang sưng lên. Một gã nhu nhược.

- Còn cô, - Adrian chỉ tôi, - đi về nhà ngay đi.

- Xong ngay. - Dexter nói. - Và cảm ơn nhiều vì đã xử lý việc này chuyên
nghiệp và thân ái như vậy.

Chúng tôi đi ra, để Adrian ở lại đó, nghiền ngẫm xem liệu mình có bị giễu
cợt hay không vì câu nói của Dexter. Ngay khi vừa ra bên ngoài, tôi giật
mạnh tay khỏi tay Dexter, bước nhanh xuống bậc tam cấp và đi tới cột điện
thoại công cộng.

- Cái gì vậy, không được một lời cám ơn sao? - Anh ta hỏi.

- Tôi có thể tự lo cho mình được. - Tôi nói với anh ta. - Tôi không phải là
một đứa con gái yếu đuối cần che chở.

- Dĩ nhiên rồi. Em suýt bị bắt vì tội tấn công người khác mà. Tôi bước tiếp.
Dexter chạy lên, đi giật lùi trước mặt tôi khiến tôi không còn cách nào khác
là phải nhìn thẳng vào anh ta:

- Tôi đã cứu em khỏi một bàn thua trông thấy. Cho nên Remy, em nên biết
ơn một chút chứ. Em say à?

- Không. - Tôi ngoan cố, dẫu chân tôi đang líu ríu dẫm đạp lên nhau. - Tôi
ổn cả. Tôi chỉ muốn gọi điện thoại nhờ người đưa về nhà, được chưa? Tôi
đã có một đêm quá tệ hôm nay rồi.

Anh ta quay lại bước bên cạnh tôi, tay đút túi quần:

- Vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.