CHẠM YÊU - Trang 136

đổi ý. - Sherman nói, kéo lại cổ áo của mình. - Con quỷ cái điên khùng. Nó
còn đánh tôi nữa.

Tôi đứng đó, xoa chỗ tay bị hắn chộp lấy và tự thấy ghét bản thân. Tôi biết
nếu tôi quay lại, tôi sẽ lại thấy cô gái ấy, yếu đuối, tả tơi. Nếu cô ta đồng ý
ra bãi xe với gã kia, thì đã không có rắc rối gì xảy ra. Sau đêm tiệc năm đó,
chẳng phải cô ta đã quá nổi tiếng về việc ấy rồi sao? Tôi căm ghét cô ta. Tôi
cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, nhưng tôi cố đè nén, bởi tôi mạnh hơn
nó - thật sự mạnh hơn nó. Tôi không phải Lissa, không thể để nỗi đau dâng
lên và chỉ cho mọi người thấy. Tôi giữ nó tận đáy lòng, sâu hơn bất kỳ
người nào khác.

- Trời, nó sưng lên đây này. - Sherman rên rỉ, xoa tay lên mắt. Thật là một
kẻ đểu cáng. Nếu tôi cố tình thì chắc chắn đã khác. Nhưng lần này chỉ là tai
nạn. Tôi thậm chí còn không đụng tay vào mặt hắn.

- Anh muốn tôi gọi cảnh sát không? - Adrian hỏi.

Tôi cảm thấy nóng ran người, mồ hôi toát ra làm chiếc áo sơ mi đang mặc
dính bết cả vào lưng. Cả căn phòng dường như chao đảo, và tôi nhắm mắt
lại.

- Trời ơi. - Tôi nghe ai đó nói, rồi đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay tôi,
lắc nhẹ. - Em đây rồi. Anh chỉ đến trễ mười lăm phút thôi mà, em yêu, đâu
cần phải náo động vậy chứ.

Tôi mở mắt ra, thấy Dexter đang đứng bên cạnh, cầm tay tôi. Tôi đã có thể
giật tay ra, nhưng thành thật mà nói, tôi cảm thấy để yên như vậy thật tốt
hơn nhiều, sau những gì vừa xảy ra.

- Đây không phải việc của anh. - Adrian nói với Dexter.

- Lỗi của tôi mà, - Dexter nhanh nhẹn đáp lại bằng giọng vui vẻ quen thuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.