CHẠM YÊU - Trang 154

đó có hình một người phụ nữ to lớn đẫy đà trong vườn với những ngón tay
chuối mắn ngắn ngủn, múp míp và trắng muốt. Bà đang nằm duỗi người
trên một cái ghế dài, hoàn toàn khỏa thân. Bộ ngực của bà ta thật khổng lồ,
thõng xuống chạm cả vào mặt ghế. Bà ta đang ăn nho, một nắm ở tay này,
một nắm ở tay kia đang chuẩn bị cho vào miệng. Đây có thể là nghệ thuật -
theo nghĩa mở rộng, tôi cho là như vậy - nhưng trông thật kinh tởm. Đặc
biệt khi nó lại được treo ngay phía trên bàn bếp của chúng tôi, nơi mà tôi
không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhìn thẳng vào nó mỗi khi
ăn bữa sáng.

- Trời, - Chris nói với tôi buổi sáng đầu tiên bức tranh được treo lên, khoảng
hai ngày sau khi Don dọn tới. Anh ấy đang ăn ngũ cốc, đã sẵn sàng trong bộ
đồng phục của hãng Jiffy Lube, - em nghĩ người như bà ta phải nặng bao
nhiêu ký?

Tôi cắn một miếng bánh xốp nướng, cố gắng tập trung vào tờ báo đang đặt
trước mặt mình.

- Em không biết nữa.

- Ít nhất cũng khoảng một trăm hai chục ký. - Chris khẳng định, nhồm
nhoàm nhai một muỗng nữa. - Bộ ngực thôi cũng phải hai ký rưỡi. Có thể là
ba ký.

- Chúng ta phải bàn về điều đó sao?

- Làm sao có thể không nói chứ? - Chris nói. - Chúa ơi, nó ngay trước mặt
vậy mà. Tránh nó cũng giống như tránh mặt trời vậy.

Nhưng không phải chỉ có mỗi bức tranh đó. Còn có cả một bức tượng nghệ
thuật hiện đại được đặt ở sảnh trước, thứ trông như, thật tình mà nói, một
dương vật cỡ bự. (Đây có phải là chủ đề thường xuyên của ông ấy không
nhỉ? Tôi chưa từng nghĩ Don như vậy, nhưng giờ thì tôi bắt đầu có đôi chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.