CHẠM YÊU - Trang 199

giọng hát của anh, một ít bài này, một ít bài kia. Không bài nào trọn vẹn. Và
rồi ngay lúc tôi gần như ngủ thiếp đi, anh hát một đoạn mới.

Bài ca này chỉ vài lời

Chỉ vài hợp âm đơn giản.

- Không, - tôi ngồi bật dậy, tỉnh ngủ hẳn. - Đừng.

Ngay cả trong bóng tối, tôi cũng có thể thấy Dexter ngạc nhiên. Buông cả
hai tay ra khỏi cây đàn, anh nhìn tôi. Tôi chỉ mong anh cũng không trông
thấy rõ mặt tôi lúc này. Đến giờ thì tất cả chỉ là đùa vui, là trò chơi. Chỉ có
một vài lúc tôi cảm thấy mối quan hệ này có thể tiến xa hơn, đến nỗi có thể
khiến tôi đắm chìm vào nó. Nhưng những lần như vậy tôi đều tự chủ được
bản thân, luôn luôn là như vậy, trước khi nó tiến quá xa.

Tôi đã kể cho anh nghe về bài hát này trong một phút yếu lòng, lúc chia sẻ
để tìm hiểu về nhau, điều mà tôi vẫn thường trốn tránh trong các mối quan
hệ trước đây. Quá khứ luôn chẳng mấy dễ chịu, đầy rẫy những bãi mìn nguy
hiểm nên tôi đã đề ra nguyên tắc: không bao giờ kể rõ về bản thân cho bất
kỳ một cậu bạn trai nào. Và bài hát, chính bài hát này đây, là một trong
những điểm yếu nhất của tôi. Nó giống như một vết thương không bao giờ
lành, một điểm mong manh dễ vỡ mà những anh chàng ấy sẽ tấn công đầu
tiên nếu đến thời điểm nào đó.

- Em không muốn nghe bài hát này à? - Dexter hỏi.

- Không, - tôi nói lại lần nữa. - Em không muốn.

Anh có vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi nói như vậy. Chúng tôi đã từng đánh đố
nhau, kiểu trò chơi đoán-xem-điều-gì-bạn-chưa- biết-về-tôi. Tôi được biết
Dexter dị ứng với quả mâm xôi, rằng anh bị gãy mất răng cửa vì va phải
băng ghế đá công viên năm lớp sáu, rằng bạn gái đầu tiên của anh là cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.