CHẠM YÊU - Trang 248

ngay lập tức họ được hát ở những bar lớn. Tụi anh có thể đến cả Richmond,
hoặc tới thủ đô Washington, dễ lắm. Điều này cũng có thể xảy ra.

Dexter chỉ đứng đó, cười thật tươi, khiến tôi cũng mỉm cười đáp trả. Tất
nhiên đây là một tin tốt lành. Chẳng phải tôi là người muốn mọi thứ đều chỉ
tạm bợ? Đây đích thị là một kịch bản tốt, cho anh có một cơ hội tuyệt vời
khởi hành cùng với chiếc xe thùng màu trắng dơ hầy giữa ánh hoàng hôn,
giữa tiếng lạch xạch của tiếng ống bô xe lỏng lẻo. Rồi theo thời gian, anh
chỉ còn là một trong những câu chuyện tôi kể, về một gã nhạc sĩ điên rồ tôi
đã giao du vào những ngày cuối cùng của mùa hè năm tôi tốt nghiệp phổ
thông trung học - như kiểu mà giờ đây Scarlett Thomas chú thích về Chris.
Họ viết những bài hát nhăng nhít về khoai tây cơ đấy, - tôi có thể nghe thấy
tôi kể với ai đó. - Cả một loạt bài.

Vâng, rõ ràng rồi. Như thế này thật tốt hơn nhiều.

Dexter ngả người về trước, hôn lên trán tôi, rồi nhìn tôi thật gần, đầu
nghiêng sang một bên.

- Em khỏe chứ? Trông em không bình thường.

- Tạ ơn Chúa.

- Không, ý anh là, nhìn em...

- Họp nhóm. - Ted la lớn từ trong bếp. - Tập hợp ngay lập tức. Dexter liếc
nhìn ngưỡng cửa vào bếp, rồi nhìn tôi.

- Đi đi, - tôi nói, ấn lòng bàn tay vào ngực anh, đẩy nhẹ anh về sau. - Họp
nhóm kìa.

Anh mỉm cười, và trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy một mong muốn
mãnh liệt, một cảm giác lạ kỳ khiến tôi muốn đưa tay kéo anh lại. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.