CHẠM YÊU - Trang 298

- Vào nhà thôi nào. - Bà nói lớn. - Mọi thứ đều tốt đẹp cả mà. Don buông
chiếc búa chơi bóng vồ một cái thịch xuống nền,

rồi quay lưng lại, bắt đầu bước lên thềm bằng những bước chân dài giận dữ.
Khi bước tới ngưỡng cửa, ông đi thẳng vào trong, không thèm để ý đến mẹ
tôi đang cố bắt chuyện. Một vài giây sau, tôi nghe tiếng cửa đóng cái rầm
trong nhà.

- Thật là trẻ con. - Tôi nói với Lissa. Giờ cô ấy đang đứng cạnh hộp thư, giả
vờ chăm chú đọc dòng chữ Starr/Davis rõ ràng là mới được treo trên đó.

- Ông ta giận dữ lắm đấy, Remy. - Cô ấy nói khi cẩn thận bước lên thảm cỏ,
như thể sợ Don sẽ xuất hiện phía sau cánh cửa và nhảy vào hiệp đấu thứ
hai. - Lẽ ra nên nói là cậu xin lỗi.

- Xin lỗi vì cái gì? Vì đã không đoán được mọi thứ à?

- Tớ không biết nữa. Nhưng vậy có thể sẽ dễ dàng hơn.

Tôi nhìn vào bên trong nhà, thấy mẹ tôi vẫn đang đặt lên tay nắm cửa, liếc
nhìn về lối đi tối om trong bếp - hướng Don đã sầm sập đi vào.

- Mẹ, - tôi gọi, - ông ấy có vấn đề gì thế?

Hình như ông ta nói gì đó bên trong, mẹ tôi vội khép cánh cửa lại một chút,
quay cả người lại phía ông ta. Đột nhiên tôi có một cảm giác thật lạ kỳ, như
thể khoảng cách giữa mẹ con tôi chợt xa hơn, rộng hơn so với khoảng cách
đang thực sự hiện hữu mà tôi có thể trông thấy bằng mắt thường lúc này.
Như thể đường ranh giới ấy, luôn luôn rõ ràng đối với tôi, chợt dịch chuyển
ra sau, hay cũng có thể nó chưa thực sự tồn tại ở nơi mà tôi vẫn nghĩ.

- Mẹ ổn chứ? - Tôi gọi lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.