bằng cách nào đó, đã khiến những con đường cùng hội tụ ở một điểm. Bạn
sẽ không bao giờ tìm thấy nó trong danh mục cần kiểm tra, hay đặt nó vào
phương trình để tính toán. Nó chỉ đơn giản xảy ra mà thôi.
- Ôi trời, - Jess đột nhiên nói, kéo áo tôi, - nhìn kìa!
Tôi nhìn lên, tâm trí vẫn đang rối bời. Là Don. Ông ta đang lái một chiếc
Land Cruiser mới keng, sáng loáng, đậu bên hông Quik Zip. Ông ta không
trông thấy chúng tôi khi mở cửa xe bước ra, bấm nút khóa bằng điều khiển
cầm tay rồi bước vào cửa hàng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mỏng phía sau
đầu.
- Chúa ơi, - tôi kêu lên, - vừa nghĩ tới thì đã thấy.
- Gì? - Lissa thì thầm.
- Không có gì.
Chúng tôi cùng trông theo khi ông ta bước dọc theo lối đi của tiệm Quik
Zip, nhặt một chai thuốc Aspirin và một bọc khoai tây chiên, thứ mà tôi
nghĩ là thức ăn cho những kẻ ngoại tình. Ngay cả khi ra quầy tính tiền, ông
ta cũng không trông thấy chúng tôi, chỉ nghịch vẩn vơ nắp chai thuốc rồi
bước ra xe.
- Tên khốn. - Chloe nói.
Đó là sự thật. Ông ta làm tổn thương mẹ tôi một cách khủng khiếp, và tôi
thì chẳng thể làm được gì để bà cảm thấy dễ chịu hơn. Có thể ngoại trừ một
việc.
Don khởi động xe rồi hướng về phía chúng tôi. Tôi cầm ly Diet Zip của
mình lên, cảm nhận sức nặng của nó trong bàn tay.