CHẠM YÊU - Trang 9

sao, mẹ chỉ thở dài rồi phẩy tay, đáp: “Ôi Remy, thời thập niên bảy mươi ấy
mà, con biết rồi đấy!”.

Mẹ luôn nghĩ tôi biết hết mọi thứ. Nhưng bà đã sai. Tất cả những gì tôi biết
về thập niên bảy mươi chỉ là những gì tôi được học ở trường hoặc xem trên
kênh truyền hình lịch sử: Việt Nam, Tổng thống Carter, và nhạc disco. Và
tất cả những gì tôi biết về cha mình chỉ vỏn vẹn là bài “Khúc hát ru”. Trong
đời, tôi đã nghe giai điệu này được sử dụng làm nhạc nền trong các đoạn
quảng cáo, trong phim, trong các đám cưới, hoặc trong các chương trình ca
nhạc được xếp hạng trên radio. Cha tôi không còn, nhưng bài hát vẫn tồn
tại. Và cuối cùng, nó sẽ sống lâu hơn cả tôi nữa.

Tôi đang thả hồn đến đoạn giữa điệp khúc thì Don Davis - chủ cửa hàng xe
Don Davis - thò đầu ra khỏi văn phòng và trông thấy tôi.

- Chào Remy, xin lỗi đã để con đợi lâu, đi theo chú nào.

Tôi bước theo ông. Tám ngày nữa Don sẽ là cha dượng của tôi, sẽ là một
phần của hội không-quá-chọn-lọc của mẹ. Trong hội ấy, ông là người đầu
tiên làm nghề kinh doanh xe, người thứ hai thuộc cung Song Tử, và là
người duy nhất kiếm tiền bằng công việc kinh doanh của riêng mình. Ông
và mẹ đã gặp nhau ngay tại văn phòng này, khi mẹ con tôi cùng đến để mua
cho mẹ chiếc Camry mới. Khi đó, tôi buộc phải đi cùng vì đã biết quá rõ
tính mẹ: bà sẽ trả theo mức giá niêm yết bởi nghĩ rằng nó đã được mặc định
như thế, chẳng khác gì bà mua cam hay giấy vệ sinh ở tiệm tạp hóa vậy; và
dĩ nhiên người bán sẽ rất hài lòng để bà làm thế, vì mẹ tôi - ở một mức độ
nào đó - cũng được xếp vào hàng nổi tiếng nên mọi người đều nghĩ rằng bà
giàu có.

Chúng tôi gặp người bán hàng đầu tiên và anh ta trông như vừa mới tốt
nghiệp. Chỉ chút hành động nhỏ của mẹ đã khiến anh ta gần như ngất đi vì
hồi hộp. Mẹ bước tới mẫu thiết kế xe mới nhất của năm, thò đầu vào bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.