CHÂN MỆNH HOÀNG HẬU - Trang 768

Nếu không phải là Đại ca ra lệnh, ngươi cho rằng ta sẽ muốn đến bên

người con cọp cái mẹ như ngươi sao?!

Những lời này đương nhiên Ngô Tử Ngọc không nói ra. Hít thở sâu

vài lần, miễn cưỡng đè ý muốn đánh nhau cùng con cọp mẹ này lại, ngoài
cười nhưng trong không cười nói “Tốt xấu gì hai chúng ta cũng là người
một nhà, ở bên ngoài dù thế nào cũng phải bảo vệ mặt mũi, ta không canh
chừng ngươi, chẳng lẽ lại làm cho ngươi mất mặt trước mặt người khác?”

“Miễn cho người ngoài biết dáng vẻ thiên kim của An Dương công

chúa trong truyền thuyết thật ra là một người chua ngoa đanh đá ~”

Cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng giễu cợt.

Động tác thảnh thơi nghịch móng tay của An Dương ngưng lại, qua

một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi đánh giá
Ngô Tử Ngọc từ trên xuống dưới. Trong hai trong mắt bình tĩnh tràn đầy ác
ý, nhưng gương mặt nàng lại lạnh lùng, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị! Ngô
Tử Ngọc khôngtự giác được ngồi thẳng người dậ, hầu kết động đậy, nắm
chặt dây cương trong tay.

“A ~”

Bộ dáng thảo mộc giai binh1 này ngược lại lại lấy lòng An Dương,

nhìn ánh mắt Ngô Tử Ngọc nói từng chữ rõ ràng.

Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực

sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình
chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn
là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang
mang, trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính.

“Đồ, nhát, gan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.