CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 102

- Thế con trai thì không cần ăn với ngủ chắc ?

- Vớ vẩn, cãi cùn ! Lên nhanh cho tôi còn đi làm.

- Nhanh cái con khỉ… đau muốn chết đây.

Lúc này, Hoành Tá Tràng mới nhìn xuống chân tôi, mặt anh ta cũng có

đôi phần như đang chia sẻ. (Gớm, lúc đó mà còn ngoác mồm ra cười thì tôi
đấm cho vênh mõm ấy chứ.). Hắn le te dựng xe chạy đến dìu tôi, giọng có
phần chùng xuống.

- Có đau lắm không ?

- Anh thử bị khâu năm mũi như tôi xem có đau không mà cứ hỏi.

Hoành Tá Tràng cun cút dìu tôi ra xe mà không dám cãi lại. Khà khà,

xem chừng hắn cũng có tí chút lương tâm. Khi tôi ngồi yên trên xe, hắn đưa
cho tôi gói xôi.

- Đây, ăn đi, tôi biết ngay là cô chưa ăn sáng mà.

- Không, tôi thích ăn phở cơ !

- Điên à ? Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Chờ được cô ăn

xong bát phở thì đến giờ nghỉ trưa.

- Ý anh là giờ tôi phải vừa ngồi trên xe, vừa nhồm nhoàm ăn xôi à ?

- Sao nữa, không muốn ăn à ? Hay là muốn rảnh tay để ôm tôi ?

Tôi thề, nếu chân tôi không đau thì kiểu gì tôi cũng song phi cho hắn

một cái. Thật đáng hận, vì cái chân đau mà tôi trở nên hiền thục thế này
đây. Tuy không song phi được hắn, nhưng tôi vẫn không thể không gằm
ghè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.