CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 108

Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt lạnh te, cất giọng một cách khô khốc.

- Về thôi !

Về thì về, có gì đâu mà phải xoắn ! Tôi cũng mặt lạnh tanh phốc lên

xe hắn. Ô hô, dù chân vẫn đau nhưng tôi không thể bỏ qua thói quen vô
cùng dễ thương của mình. ( Đó là lý do vì sao tôi không muốn mặc váy
thêm một lần nào nữa). Cú nhảy của tôi khiến Hoành Tá Tràng luống cuống
chống chân. Anh ta quay lại nhìn tôi rồi im lặng phóng xe đi. Ôi, đây có
phải là Hoành Tá Tràng tôi từng biết không ? . Sao anh ta không lườm tôi,
không nhiếc móc tôi một lời nào ? Chết, hay anh ta vừa trải qua một cú sốc
nào đó quá lớn mà bị cấm khẩu ? Hay có kẻ si tình nào đó vừa gọi điện dọa
giết anh ta vì anh ta đèo tôi ? ( Ô hô, tha thứ cho trí tưởng tượng vô đối của
tôi nhé, đó là ưu điểm mà không phải ai cũng có được đâu, đừng ghen tị mà
mệt. ). Dù tôi có bịa đặt ra thật nhiều lý do thì vẫn không thể tự làm mình
thõa mãn trí tò mò được. Hoành Tá Tràng vẫn lẳng lặng lái xe. Các bạn biết
đấy, tính tôi ghét cay ghét đắng những kẻ hóng hớt, tọc mạch vào chuyện
riêng của người khác vì thế, tôi cất giọng hỏi anh ta.

- Ê ! có chuyện gì với anh thế ?

Tôi thề, tôi hỏi câu đấy chỉ là thể hiện sự quan tâm thôi, không phải tôi

tọc mạch đâu, nhưng có chút tò mò trong đó. Mà có điên mới không tò mò
chuyện động trời như thế, nhỉ ? . Hoành Tá Tràng vẫn nhìn thẳng, đáp một
cách nặng nhọc.

- Trông tôi giống người gặp chuyện lắm à ?

- Không, giống người bị bệnh hơn ?

- Vậy à ? bệnh gì ?

- Tự kỷ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.