CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 113

mặt và lao xuống nhà. Những lúc này tôi chả nhớ lắm đến cái chân đang
lên da non của mình nữa. Hoành Tá Tràng đón tôi với cái mặt tím bầm như
quả cà…tím ! . Lạ gì đâu, nếu ngày nào đó, anh ta nhìn tôi mặt giãn, nở to
như hoa loa kèn thì tôi mới ngạc nhiên. Tôi cũng chả thèm để ý đến anh ta,
tôi leo lên và ngồi yên vị như thể anh ta là lái xe riêng của tôi vậy. Hoành
Tá Tràng lẳng lặng phóng xe, hình như đêm qua anh ta đã trải qua một đêm
không ổn lắm. Đấy là tôi phỏng đoán thế, còn như thế nào thì phải hỏi anh
ta mới biết được. Đi được một quãng, không thể ngăn nổi sự tò mò, tôi lên
tiếng.

- Này, sao hôm qua anh bảo gọi lại cho tôi mà không gọi ?

- À, bận quá.. quên mất !

- Bận gì ?

- Hỏi làm gì ?

- Hỏi để biết !

Hoành Tá Tràng im lặng. Láo thật, mình hỏi mà còn không đáp lời cơ

đấy. Nhưng, mồm là của anh ta, mình đâu có quyền bắt anh ta mở mồm khi
anh ta không muốn?. Hây dà, cuộc đời thật là nan giải, một đằng là không
thể cạy mồm anh ta ra, một đằng khác là cái sự tò mò của tôi đã vượt lên
đến đỉnh đầu. Thôi thì, liều một ván cho xong, dù không thành công thì
cũng coi như đã thành nhân ( ý là bị Hoành Tá Tràng đập bẹp thành nhân
bánh trung thu ấy, các bạn đừng nghĩ theo nghĩa Hán Việt mà mệt óc ) .
Nghĩ là làm, tôi lấy hơi rồi nói nhanh.

- Không Ai Cả là ai ?

- Hả ? Cô rình tôi đấy à ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.