CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 114

- Không, tôi vô tình ( thực ra là cố tình) nhìn thấy danh bạ điện thoại

của anh.

- À… ừm !

- Này, thế Không Ai Cả là ai ?

- Ờ… thì là không ai cả !

- Anh bị hâm à ?

- Hâm thì đã sao ?

- Ờ… thì… không sao !

Thật là kỳ cục, anh ta cố tình loanh quanh không chịu khai ra sự thật.

Phải làm sao đây ? Tôi không thể yên lòng nếu bí mật chưa được bật mí (
Mặc dù, cái bí mật chết tiệt đó nó có liên quan quái gì đến tôi đâu). Hoành
Tá Tràng không chịu mở miệng, còn tôi thì không ngừng đặt ra các giả thiết
về Không Ai Cả. Hoành Tá Tràng vẫn kiên định, còn tôi… đành bỏ cuộc,
không phải vì tôi hết tò mò, mà vì tôi quá mỏi mồm. Vậy là Không Ai Cả
vẫn là một bí ẩn to đùng trong lòng tôi. Thật là chán.

Hoành Tá Tràng vẫn đều đều chở tôi đi về như thế, chỉ có điều anh ta

trở nên ít lời hơn, và càng lúc nhận được nhiều cú điện thoại bất thường của
Không Ai Cả hơn. Còn sự tò mò của tôi cũng ngày một dâng cao cùng với
những biểu hiện đó. Nhưng tôi chẳng moi thêm được gì nữa, thật không hổ
danh là cảnh sát, đồ mặt sắt à không là tai sắt thì có, người ta gợi ý mãi mà
chẳng chịu khai. Tôi vẫn mang nỗi ấm ức không thể diễn tả bằng lời khi
phải ngồi sau lưng cái kẻ quá kín miệng này. Tôi thề, một ngày nào đó tôi
sẽ tìm ra chân tướng sự việc, lúc đó Hoành Tá Tràng sẽ phải đi van xin tôi
giữ kín nó, ô thật là một ý nghĩ tuyệt hảo. Nghĩ đến đó, tôi thấy mình nhẹ
nhõm hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.