CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 161

Tôi hơi bối rối.

“Là sao?”

“Về việc đến gặp bố mẹ anh.”

Tôi mỉm cười như để xóa tan không khí căng thẳng đeo bám chúng tôi

từ lúc ra khỏi nhà.

“Nếu được, em nghĩ chúng ta nên đối diện với việc đó sớm.”

Lãng Tử gật gù rồi im lặng bước tiếp.

Rồi cũng sắp đến ngày Lãng Tử dẫn tôi đến gặp mẹ anh ấy. Vì bố anh

bận đi công tác ở nước ngoài, nên mẹ anh ấy hẹn chúng tôi đến một quán
ăn để gặp mặt. Khỏi phải nói, dù được báo trước cả tuần nhưng tôi vẫn cảm
giác thời gian chuẩn bị tinh thần của mình quá ít, tôi đứng ngồi không yên,
vừa lo lắng, vừa bồn chồn, vừa vui mừng, vừa băn khoăn. Loay hoay mãi,
cuối cùng tôi phải viện bến Bi Ve và Cậy Sậy để ổn định lại tinh thần.
Thằng Bi Ve, sau khi đã nuốt trọn nải chuối của tôi, đã nói rằng hãy bình
tĩnh và tự tin. Còn thằng Cây Sậy tỏ vẻ nguy hiểm hơn, nó đưa cho tôi cuốn
cẩm nang Một nghìn linh một cách đối phó với mẹ chồng mà tôi chắc chắn
rằng nó vừa “chôm chỉa” từ tủ sách của Chuối Hột. Ôi trời, lần đầu tiên
trong đời, tôi ước mình có một đứa bạn gái quá!!! Như thế chúng tôi có thể
bàn bạc xem nên ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao… ti tỉ thứ tủn mủn
nhưng rất quan trọng khác chứ không có cái kiểu ngu mà tỏ vẻ nguy hiểm
như hai thằng kia!!!

Đùng một cái, cái ngày “định mệnh” ấy cũng đến, tôi lục tung tủ quần

áo mà không tìm thấy một bộ nào khả dĩ, giày dép cũng thế. Bộ thì tôi thấy
quá già, bộ thì quá trẻ, bộ lại quá nghịch ngợm, bộ lại rất quê mùa. Tóm lại,
lần này tôi quyết dốc hầu bao đầu tư một chiếc váy ngon lành và một đôi
giày thật đẹp. Mặc dù, có hơi xót ruột một tí nhưng tôi nghĩ đầu tư cho
tương lai thì cũng không có gì hối tiếc. Tôi chuẩn bị từ ba giờ chiều đến sáu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.