CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 163

Bà kéo dài chữ cuối cùng ra, khiến tôi cảm giác như đó là một câu mỉa

mai hơn cảm thán. Có gì đó nghèn nghẹn dâng lên trong tôi. Mặc dù, từ
trước đến nay, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thiệt thòi vì không có bố.
Nhưng, cái cảm giác bị mỉa mai đó khiến tôi bị hẫng như người vừa bị đá
xuống vực sâu và không có gì bấu víu. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng để mỉm
cười thân thiện với bà. Bởi tôi nghĩ, ngay cả một người như mẹ tôi mà cũng
có lúc nói như tạt một gáo nước lạnh vào Lãng Tử thì mẹ anh ấy cũng có
quyền đó chứ.

Bà ấy không nói gì, chỉ liếc con mắt sắc lẹm của mình sang phía Lãng

Tử. Lãng Tử im lặng cúi đầu để tránh cái nhìn đó. Đột nhiên, tôi có cảm
giác ớn lạnh, trong khoảnh khắc đó, tôi không còn nhận ra người đàn ông
lịch lãm, hào hoa mà tôi từng yêu nữa… Anh khiến tôi có cảm giác như
anh là một đứa trẻ vừa trốn nhà đi chơi bị mẹ bắt gặp ấy. Mẹ Lãng Tử lại
đưa mắt nhìn tôi, bà uống một ngụm nước rồi thả cái giọng lạnh như băng
về phía tôi.

“Mẹ cô là giảng viên à?”

“Dạ! Vâng ạ!”

“Vậy mẹ cô có dậy cho cô cách đào mỏ, cách bẫy đàn ông như bà ấy

không?”

Những lời đó vừa được thốt ra từ một mệnh phu nhân sang trọng và có

vẻ có học thức ư? Tôi chết cứng, không phải vì sợ, mà vì tôi quá sốc! Tôi
quay qua nhìn Lãng Tử, chỉ thấy anh ấy lắp bắt hai từ “Mẹ…Mẹ…” rồi im
bặt. Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhưng cục tức cuộn từ bụng lên đến cổ, tôi cố
gắng thêm lần nữa, nhưng nó lại dội lên đầu. Không! Không thể nào kiềm
chế nổi, dù bà ta là ai đi nữa, bà không có quyền động đến mẹ tôi, không có
quyền nhục mạ mẹ tôi. Bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến
một sợi tóc của mẹ tôi. Tôi đứng bật dậy trong sự ngỡ ngàng của hai mẹ
con họ, tôi vớ lấy cốc nước trên bàn, định bụng hất thẳng vào mặt người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.