CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 17

- À, cháu có hỏi mà. Ngày nào cháu chẳng hỏi, có ai uống café không,

em đi mua ?

Sếp tôi chợt ngửa cổ lên cười sằng sặc. Thú thật, trần đời, tôi chưa

từng thấy một người đàn ông nào lại giống con cá trê đến vậy.

- Cháu cũng giống mẹ cháu đấy chứ.

- Sao chú biết mẹ cháu ?

- À, chú là bạn bà ấy mà, bà ấy gửi cháu vào đây !

À, ra thế, thế mà mẹ tôi không thèm nói với tôi một câu. Nếu biết

trước ông ấy là bạn của mẹ mình tôi đã không chê ông ấy xấu đến mức ấy.
Mẹ ơi là mẹ, mẹ đánh giá quá thấp khả năng của con rồi, nếu mẹ đã nhọc
công nhờ các mối quan hệ của mình để tìm cho con một công việc thì mẹ
cũng nên bắt đầu từ vị trí nào đấy khá khẩm hơn chứ, ví dụ như : Trưởng
phòng, trưởng ban hay chí ít là trưởng nhóm chứ. Sếp nhìn tôi có phần trìu
mến hơn một chút.

- Bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ làm trợ lý cho chú !

Mẹ ơi, sao lại là trợ lý giám đốc chứ ? Vừa mới vào một tuần, chân

ướt chân ráo đi mua café hùng hục mà giờ lại trở thành trợ lý là sao ?
Chẳng lẽ, ông ta thích mẹ tôi ? Không thể nào, nếu ông ta thích mẹ tôi thì
tôi phải biết chứ, vì mẹ tôi chưa bao giờ giấu diếm tôi về bất cứ người đàn
ông nào có ý với bà. Trời đất, chẳng lẽ ông ấy lại thích tôi ? Không thể, tôi
chỉ đáng tuổi con ông ấy và ông ấy thì quá xấu so với tôi.

- Sao ? cháu không thích à ?

- Dạ … à, có …có chứ ạ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.