CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 20

Bi Ve nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình.

- Mày tư vấn kiểu khỉ gì thế. Nhìn lại nó xem, chân thì ngắn, da thì

đen mắt lại kèm nhèm, mặc váy vào chỉ tổ… phí váy.

- Mày nhầm ! Mày thấy mấy lão Tây không ? Cứ đứa nào xấu, đen hô

răng là y như rằng được Tây yêu !

Nghe đến đoạn đó tôi gào lên.

- Lãng Tử không phải là Tây !

- Không phải Tây nhưng anh ta là con nhà giàu, chắc chắn tiếp xúc với

Tây nhiều cũng phải ảnh hưởng tí chút chứ.

Tôi gật gù, có vẻ như thằng Cây Sậy nói đúng. Tôi nên thử tin tưởng

nó một lần mới phải. Vì dù sao, so với tôi và Bi Ve thì nó hơn đứt rồi. Nó
có tới năm cuộc tình vắt vai, còn tôi mới có một mà đã được vắt vai lần nào
đâu. Còn Bi Ve thì là con số 0 tròn trĩnh. Đương nhiên, trong cuộc chiến
luận bàn về tình yêu học này thì Bi Ve luôn là người lép vế. Và đương
nhiên hơn nữa, đứa nào lép vế thì đứa đó phải trả tiền. Thật là một cuộc
luận bàn tốn kém. Bi Ve mặt sưng sỉa ra dắt xe. Nó chuyên đời vậy, tiếc vài
ba đồng cỏn con, nhưng ngày mai, khi tôi gọi điện cho nó thì y như rằng
mặt lại tươi như hoa. Lạ thật đấy, nếu mà là tôi, tôi sẽ sưng cả tuần cho biết
mặt.

Tôi bắt đầu thực hiện chiến dịch đẹp hóa mình, dù bản thân tôi đã đẹp

sẵn rồi. Nhưng vì tình yêu lớn của cuộc đời mình, tôi có đẹp hơn chút nữa
cũng chẳng sao. Buổi sáng, tôi dậy thật sớm và đứng trước gương. Một
chiếc váy công sở của mẹ tôi đã được tôi trưng dụng. Dù màu sắc hơi tối
một chút nhưng tôi nghĩ nó chẳng đến nỗi nào. Tôi buộc tóc cao lên và
ngắm lại mình lần thứ hai mươi tám trong gương. Khi đã thật sự chắc chắn
về vẻ đẹp của mình, tôi lao ra xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.